Phật Môn Ác Thê

Chương 209 :

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, mới chợt nhận ra mình đang bị nhốt trong một chiếc ***g rất lớn, mỗi thanh sắt đều được khắc đầy những phù triện, trên đỉnh và phía dưới cũng có trận pháp cao cấp, nhìn kỹ sẽ thấy chúng nó đang lóe lên ánh sáng màu đen.



Nếu hắn đoán không sai, chiếc ***g này được đặc chế để tước hết linh lực của người bị giam cầm. Trừ đó ra, thì chuỗi phật châu mà Hư Không đưa, cùng nhẫn không gian và túi Càn Khôn đều không thấy đâu, hiển nhiên đã bị đám tà tu lão tổ lấy đi.



Đúng rồi! Còn Hiên Viên Duật nữa.



Lúc ấy, Hiên Viên Duật cũng có mặt ở đó, chẳng biết y có bị đám tà tu lão tổ bắt đi không. Âm Tế Thiên nhìn quanh bốn phía, tìm xem xem có bóng dáng Hiên Viên Duật không, nhưng xung quanh toàn là đệ tử tà tu, xem ra Hiên Viên Duật đã kịp trốn thoát.



Yêu quái lão tổ thấy ba vị lão tổ khác đều không lên tiếng, bèn cười đắc ý: “Nếu ba vị lão tổ không có ý kiến gì, bọn ta xin phép đem tên tiểu hòa thượng này về động phủ!”



U vực lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Bổn tọa đã đồng ý cho các ngươi mang tên tiểu hòa thượng kia đi đâu.”



Tà Hàng lão tổ không thèm để ý, cười cười: “Ai mang tên tiểu hòa thượng này đi cũng không có gì quan trọng. Chỉ cần về sau, các ngươi để hắn khế ước thú cho bổn tọa, bổn tọa sẽ chẳng chút ý kiến.”



Lỹ Trĩ lão tổ thì im lặng, không nói lời nào.



Âm Tế Thiên nghe bọn họ không ngừng thảo luận về mình, khóe miệng nhếch lên nói: “Khi các ngươi bàn luận về ta, có phải nên hỏi ý kiến ta trước, xem ta có chịu đi cùng với các ngươi hay không?”



Tà Hàng lão tổ nhướng mày: “Ái chà! Con lừa ngốc tỉnh rồi!”



Yêu quái lão tổ xì một tiếng: “Nhóc con! Đã nằm trong tay bọn ta mà còn đòi hỏi này nọ?”



Khóe môi Âm Tế Thiên lại rộng thêm vài phần: “Yêu quái lão tổ, tuy ta đang ở trong tay các người, thế nhưng các người đừng quên mục đích bắt ta về là để làm gì. Nếu ta không vui, ta sẽ chẳng khế ước yêu thú đâu!”



U Vực lão tổ cười lạnh: “Bọn ta biến ngươi thành con rối, đến lúc đấy làm hay không không phải việc của ngươi nữa!”



Âm Tế Thiên ngược lại chẳng hề sợ hãi: “U Vực lão tổ, ngươi dám chắc chắn là biến ta thành rối xong, ta vẫn có thể khế ước yêu thú cho các ngươi sao?” U Vực lão tổ nhìn nụ cười đầy kiêu ngạo của Âm Tế Thiên, không khỏi khựng người, chính hắn ta cũng chẳng rõ ràng lắm, khi thành rối rồi có thể khế ước thú được nữa hay không.



Ly Trĩ lão tổ mỉm cười tà mị: “Vậy Tịch Thiên tiểu hòa thượng muốn đi cùng với ai?”



“Ta chọn…”



Âm Tế Thiên nhìn thật sâu vào mắt Ly Trĩ lão tổ. Trong đó che kín vẻ tham lam, khiến hắn cảm thấy chán ghét cực kỳ.
“Được! Ta có thể nhẫn nhịn mà dùng nước sông, thế nhưng các phương diện như ăn ở thì ngươi không được phép qua loa. Dù thế nào đi nữa, ta cũng chỉ là một phàm nhân, không thể so với các ngươi chỉ cần ăn Tích Cốc Đan là đã no đến cả nửa tháng! Nếu như ta liên tục ăn Tích Cốc Đan, cơ thể sẽ bị suy yếu, vì thế nên các ngươi…”



Rốt cuộc Quỷ Quái lão tổ không chịu được nữa, ném cái bút cho hắn: “Ngươi muốn ăn cái gì cứ việc ghi vào, bổn tọa sẽ bảo người làm cho!”



Âm Tế Thiên vô tội nhìn y: “Ta không biết dùng bút lông!”



Quỷ Quái lão tổ: “…”



Âm Tế Thiên thấy Quỷ Quái lão tổ đã nhịn sắp tới cực hạn rồi, vội vàng sửa lời: “Đồ đệ Thôn Phách của các ngươi đâu? Chắc là y biết viết bút lông chứ? Các ngươi gọi y tới đây giúp ta, như vậy vừa có thể ghi những thứ ta muốn, vừa có thể vun đắp thêm tình cảm!”



Yêu Quái lão tổ vỗ tay: “Ý hay!”



Quỷ Quái lão tổ híp mắt lại: “Ngươi có ý đồ gì?”



Âm Tế Thiên cười nhìn y: “Không phải các ngươi định gả ta cho đồ đệ nhà các ngươi sao? Nếu đã vậy, chẳng phải nên để y và ta vun đắp thêm tình cảm à?”



“Hai người các ngươi chưa bao giờ gặp nhau, đột nhiên ngươi lại nhắc tới Thôn Phách, thật khiến bổn tọa không khỏi nghi ngờ ngươi…”



Âm Tế Thiên ngắt lời y: “Ai nói với ngươi là bọn ta chưa bao giờ gặp nhau? Bốn tháng trước y còn tặng cho ta một con yêu thú cấp tám! Đúng rồi khi ấy y còn kèm luôn cả Khống Thú Linh nữa! Nếu ngươi không tin, cứ việc tìm trong Nhẫn không gian là sẽ thấy!”



Hắn nhỡ rõ Thôn Phách đã từng nói qua, cái Khống Thú Linh kia là đại biểu cho thân phận của y!. Quỷ Quái lão tổ lấy Nhẫn không gian của Âm Tế Thiên ra, quả sự tìm được Khống Thú Linh mà Thôn Phách đưa cho hắn. Yêu Quái lão tổ ghen tị nói: “Khó trách ta năn nỉ mãi nhưng Phách nhi thế nào cũng không chịu đưa Khống Thú Linh cho ta! Hóa ra là đem tặng ý trung nhân!”



Âm Tế Thiên nói linh ***: “Y sợ ta trở thành phàm nhân sẽ bị mọi người bắt nạt. Cho nên mới dùng cái Khống Thú Linh này, nhốt một con yêu thú cấp tám, tặng cho ta!”



Yêu Quái lão tổ bất mãn hừ một tiếng: “Tiểu tử thối kia đối xử với ngươi thật tốt!”



Quỷ quái lão tổ nhét Khống Thú Linh vào lại Nhẫn không gian, sau đó ra dấu ý bảo các đệ tử dùng miếng vải đen phủ lên ***g sắt, rồi nâng về động phủ. Âm Tế Thiên ngồi trong ***g, khóe miệng mỉm cười đầy thâm sâu.



Thôn Phách!



Ngươi xuất hiện nhanh lên! Đừng có làm ta thất vọng!