Phật Môn Ác Thê

Chương 210 : Không sợ ta chạy trốn

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Miếng vải đen bao phủ toàn bộ ***g sắt lại, Âm Tế Thiên không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng hắn chẳng có ý định sử dụng năng lực thấu thị, vì chỉ bằng cảm giác hắn cũng biết, phải còn một đoạn đường dài nữa mới tới được động phủ của quỷ tu!



Cứ như vậy, chẳng biết hắn ngủ thiếp đi từ lúc nào, thẳng đến khi cảm giác thấy một bàn tay lạnh băng đang vuốt ve trên mặt mình, hắn mới từ từ tỉnh dậy. Đập vào mắt chính là chiếc mặt nạ bạc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.



Bất giác, đáy mắt Âm Tế Thiên thoáng qua một tia vui vẻ, nhanh đến không ai có thể nắm bắt kịp!



Tuy nhiên ngay sau đó, đôi con ngươi của hắn tựa như một hầm băng, lạnh đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi, càng làm người ta cảm thấy vô tận tuyệt tình!



‘Bốp’ một tiếng, Âm Tế Thiên hung hăng hất cái tay trên mặt mình ra: “Ta đã từng nói, nếu lần sau còn để ta nhìn thấy ngươi, thì đó cũng chính là ngày tàn của ngươi!”



Hắn đảo mắt nhìn ***g sắt, lại nói: “Bất quá, hiện tại ta bị nhốt ở trong này, không có khả năng lấy mạng ngươi. Cho nên, cuộc sống về sau, mong ngươi bảo trì khoảng cách năm thước với ta, ta sợ ta ngửi thấy vị đạo của ngươi, sẽ … buồn nôn!”



Mâu quang Thôn Phách khẽ run lên, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại vẻ đùa giỡn vốn có, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy xa cách kia, hỏi: “Ngươi không sợ ta lập tức giết chết ngươi à?”



Âm Tế Thiên nhếch khóe miệng, nói: “Nếu ta sợ, còn dám buông lời chọc giận ngươi sao? Hơn nữa, sinh tử đối với ta chỉ là chuyện sớm muộn, ngắn thì chết dưới tay ngươi, dài thì cũng chỉ thêm được vài ba chục năm nữa thôi. Với ngươi, nó chỉ bằng một lần bế quan tu luyện!”



Thôn Phách bỗng dưng đứng phắt người dậy, xoay lưng về phía Âm Tế Thiên!



Âm Tế Thiên không nhìn thấy thần sắc của Thôn Phách. Bất quá hắn có thể từ hai nắm tay đang siết chặt của y, mà đoán ra y đang rất tức giận, xen lẫn một tia run rẩy như có như không.



Hắn nhanh chóng dời tầm mắt, đánh giá mọi thứ bên ngoài ***g sắt!



Lúc này, hắn mới chú ý tới mình đang ở trong một sơn động, bốn phía không có cửa sổ. Trừ bỏ tủ quần áo cùng với thùng gỗ dùng để tắm rửa ra, thì hết thảy đồ dùng đều được làm từ đá.



Âm Tế Thiên bình tĩnh nhìn thùng gỗ đang bốc hơi nước, thản nhiên nói: “Ta muốn tắm rửa!”



Nghe tiếng, nam tử đưa lưng về phía hắn khẽ động, trực tiếp đẩy cửa lớn của ***g sắt, đi ra ngoài!



Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày, hỏi: “Không sợ ta chạy trốn sao?”



Thôn Phách nói: “Sư phụ đã thêm một đạo phong ấn lên người ngươi, cho dù ngươi có linh lực cũng hoàn toàn không sử dụng được!”



“Phải không?” Âm Tế Thiên không chút ý đứng lên, khẽ buông lỏng gân cốt, đi ra khỏi ***g sắt, kéo hồng ngọc phát quan() trên đầu xuống, không coi ai ra gì mà chậm rãi cởi hỉ bào cùng nội sam trên người.



Thẳng đến khi chỉ còn lại một chiếc quần, mới xoay người đối diện với Thôn Phách đang nhìn đến ngơ ngác, lạnh giọng nói: “Quay mặt đi chỗ khác!”



Thôn Phách trên đùa: “Đều là nam nhân, còn sợ bị người khác nhìn sao?”
Thôn Phách dừng bước chân, nhưng không có xoay người, khàn giọng hỏi: “Còn việc gì nữa à?”



Âm Tế Thiên hỏi: “Ngươi biết tình trạng của Bắc gia bây giờ ra sao chứ?”



Thôn Phách đơn giản đáp: “Bắc gia an toàn!”



Âm Tế Thiên vội hỏi: “Bắc Minh đâu?”



“Không chết được!”



Thôn Phách nói xong, lần nữa dợm bước, nhưng không ngờ người phía sau lại kêu lên: “Chờ một chút!”



“Sao?”



Âm Tế Thiên để đũa xuống, nói: “Ta không ăn! Ta muốn đi dạo một chút!”



Hắn lướt qua người Thôn Phách, rời khỏi sơn động. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, liền trông thấy Si Mị lão tổ đang cùng với Võng Lượng lão tổ chọn ngày lành!



Võng Lượng lão tổ có chút không kiên nhẫn: “Cứ trực tiếp thành thân vào ngày mai là được rồi! Còn chọn ngày lành làm gì!”



Si Mị lão tổ tức giận trừng y một cái: “Bổn tọa chỉ có một đồ đệ bảo bối, há có thể tùy tùy tiện tiện, bổn tọa không cần Đại Hỉ Yến như Bắc gia, nhưng ít nhất các phương diện lễ tiết đều phải chu toàn!”



Võng Lượng lão tổ nghe Si Mị lão tổ nhắc tới Thôn Phách, ghen tỵ mà hừ một tiếng: “Chúng ta coi nó như đồ đệ bảo bối, nhưng nó có coi chúng ta là sư phụ bảo bối hay không? Nhìn nó đi, vừa trở lại đã sốt ruột hỏi thăm sự tình của tên tiểu hòa thượng, bổn tọa thấy nó chẳng còn nhớ sư phụ của mình là ai nữa rồi!”



Lúc này, hộ pháp đứng phía sau bọn họ chen vào: “Tịch Thiên tiểu sư phụ và Thôn Phách chủ tử đi ra!”



Võng Lượng lão tổ nhìn thấy Âm Tế Thiên, không vui mà nhíu nhíu mày, hỏi Thôn Phách đang đi ở đằng sau: “Sao lại thả hắn ra?!”



Thôn Phách móc bốn bình đan dược đưa tới trước mặt Si Mị lão tổ và Võng Lượng lão tổ: “Bốn bình đan tỷ cấp mười này là đồ nhi hiếu kính sư phụ!”



Khuôn mặt Võng Lượng lão tổ rốt cuộc cũng có nét tươi cười, thu lấy hai bình trong đó, dặn dò: “Sau khi ra ngoài, dẫn hắn đi xung quanh chơi đùa một phen, để cho hắn biết làm quỷ tu so với hòa thượng còn lạc thú hơn nhiều!”



Y thật lo lắng, sau khi tiểu hòa thượng này trở thành đồ tức của y, mỗi ngày trừ ở trong phòng tụng kinh niệm phật ra, thì chỉ biết ra ngoài cảm hóa đệ tử Quỷ Tu Phái!



Nếu thật như thế, y sợ Quỷ Tu Phái sớm muộn gì cũng sẽ giải tán!