Phật Môn Ác Thê

Chương 211 : Đừng làm rộn

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Đông Bộ bất đồng với Nam Bộ, Tây Bộ và Bắc Bộ. Nó vừa không có thành trấn phồn hoa, vừa không có phòng ốc mái ngói đá xanh. Bốn phía không phải là núi lớn liên miên thì cũng là núi nhỏ trùng điệp, đến ngay cả chỗ ở của tà tu, cũng toàn do sơn động thiên nhiên tạo thành!



Âm Tế Thiên đi trên sơn đạo của Quỷ Tông Phái, bộ dáng cứ như đây là nhà mình, hết chạy đông tới chạy tây, nếu không phải có Thôn Phách đi theo phía sau hắn, đệ tử Quỷ Tông Phái đã sớm quát mắng Âm Tế Thiên chớ tùy tiện xông loạn!



Cũng bởi Âm Tế Thiên không cho Thôn Phách đến gần mình, nên mất khoảng hai canh giờ, hắn mới ra khỏi núi của Quỷ Tông Phái, sang tòa Sơn Thành cách đó không xa.



Sau khi tiến vào Sơn Thành, mái tóc màu lam đậm của Âm Tế Thiên cũng không gây sự chú ý cho lắm, nguyên nhân rất lớn trong đó là do ở Đông Bộ, tà tu có tóc màu nhiều không đếm xuể, vì vậy Âm Tế Thiên cũng không phải trường hợp kỳ lạ gì!



Bất quá, Âm Tế Thiên lại cảm thấy vô cùng kỳ quái. Tuy rằng Sơn Thành không phồn hoa bằng Bắc Hoàng Thành, nhưng mỗi ngọn núi đều có rất nhiều cửa hàng, ấy thế mà trên đường phố lại không có mấy người đi đường, nhà nhà đều đóng cửa kín mít.



Thẳng đến khi Âm Tế Thiên đi đi lại vô mục đích suốt nửa canh giờ, bóng đêm cuối cùng cũng chịu buông xuống, lúc này mới thấy lục tục có người mở cửa hàng, thắp đèn ***g lên.



Thời gian chỉ cỡ chừng một chén trà nhỏ, nguyên dãy núi lớn liên miên trập trùng, tất cả đều toàn là ánh sáng của nến. Trên đường càng lúc càng náo nhiệt hơn, tà tu cũng càng lúc càng nhiều. Âm thanh rao hàng không ngừng nghỉ, giống hệt như một phiên chợ đêm!



Âm Tế Thiên càng đi dạo càng hưng trí!



Hắn phát hiện tà tu không những là cú đêm, mà hơn nữa, họ còn lây nhiễm toàn bộ thói hư tật xấu của nhân gian như cật, hát, phiêu, đổ. Mọi thứ rất là đa dạng, muôn hình muôn vẻ, không thua kém những nơi ăn chơi thời hiện đại một chút nào!



(Ăn, uống, chơi gái, cờ bạc)



Sau khi Âm Tế Thiên ăn uống ở khách *** no say, liền trực tiếp rời khỏi, để Thôn Phách đang ngồi ở một bàn khác, giúp mình trả tiền.



Ngay lúc hắn đi ngang qua Lô Đỉnh Viện, bước chân không khỏi dừng lại một chút!



Ba vị cô nương tú lệ đang đứng ở cửa ra vào nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ như vậy, hai mắt liền mở lớn, vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay Âm Tế Thiên: “Vị tiểu tu sĩ này, có muốn vào trong động của bọn ta ngồi một chút không, bọn ta cam đoan ngươi sẽ có thể dục tiên dục tử, không nỡ rời đi!”



“Không được vào!” Một giọng nói âm trầm chen ngang giữa bọn họ.



Âm Tế Thiên nghiêng đầu liếc nhìn Thôn Phách một cái, thản nhiên nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta vào?”




Âm Tế Thiên bình thản nói: “Ván cược còn chưa đến cuối cùng, cũng không biết chắc là ai thắng ai thua!”



Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn về Cửu Ngục Khuyển!



Nguyên bản Cửu Ngục Khuyển đang vô cùng hung ác, bất chợt giống như bị kinh hách, liên tục lui về phía sau, mà Sơn Hầu nãy giờ luôn bị khi dễ kia, bỗng dưng lại trở nên dũng mãnh hơn hẳn!



Cửu Ngục Khuyển bị Sơn Hầu đánh đến nỗi phải liên tục tháo chạy, ba vị tà tu trung niên nhìn líu cả lưỡi: “Thế cục nghịch chuyển thật quá là nhanh!”



Mâu quang Thôn Phách chợt lóe!



Những tà tu đã đặt cược cho Cửu Ngục Khuyển, đều không thể tin mà nhìn thế cục chuyển biến, thậm chí có người còn tức giận rống lên: “Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi không phải Cửu Ngục Khuyển vẫn còn rất tốt sao? Cớ gì bỗng dưng lại co đầu rụt cổ? Có phải có ai đó đã động tay động chân hay không!”



Ba vị tà tu trung niên nghe chung quanh nói thế, yên lặng không tiếng động quay đầu ngó về phía Âm Tế Thiên!



Âm Tế Thiên đầy mặt vô tội nói: “Nhìn ta làm gì? Đừng nói các người cho rằng ta làm ra đấy nha?”



Ba vị tà tu trung niên ngẫm lại cũng thấy không có khả năng, bọn họ vẫn luôn đứng bên người hắn, hắn mà có động tác gì thì bọn họ sẽ phát hiện ra ngay.



Sau nửa nén hương, thắng thua của ván cược đã có kết quả!



Ba vị tà tu trung niên nhìn thấy Cửu Ngục Khuyển thảm bại, lập tức đầy mặt hưng phấn quấn lấy Âm Tế Thiên hỏi: “Ván kế tiếp bọn ta đặt cái gì?”



Khóe miệng Âm Tế Thiên cong lên thành một hình cung: “Nếu lát nữa muốn thắng…”



Ba vị tà tu trung niên lập tức nói: “Chia cho ngươi một phần. Không, chia cho ngươi hai phần, có thể chứ?”



Lúc này, Thôn Phách lên tiếng: “Đừng làm rộn!”