Phật Môn Ác Thê

Chương 212 : Ta cưới

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Âm Tế Thiên sửng sốt, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười tà mị, khiến mọi người chung quanh không khỏi nhìn đến thất thần!



Không cho hắn quậy, hắn càng muốn quậy lớn một chút!



Những trận đấu thú kế tiếp, ba vị tà tu trung niên liên tục thắng cuộc!



Linh thạch được phân cho Âm Tế Thiên càng lúc càng nhiều, túi để đựng linh thạch cũng càng lúc càng lớn!



Đám tà tu xung quanh thấy bọn họ liên tục thắng năm, sáu ván cược liên tiếp, nhao nhao đặt theo họ!



Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, nhà cái đã tổn thất một lượng linh thạch đáng kể, rất nhanh chuyện này cũng gây nên sự chú ý của tổng quản sòng bạc!



“Tiểu đạo hữu, ngươi nói xem lần này bọn ta nên đặt gì?” Ba vị tà tu cười lấy lòng.



Âm Tế Thiên liếc nhìn mấy tấm thẻ bài, rồi quay sang bọn họ nói: “Kế tiếp…”



Hắn dừng lại một hồi, ánh mắt xuyên qua bả vai ba vị tà tu trung niên, thấy có hơn mười tà tu cao giai đang tiến về phía này, bộ dáng hùng hùng hổ hổ, vừa thấy liền biết là tổng quản sòng bạc đến mời họ uống trà!



“Chạy trốn!”



Âm Tế Thiên túm cái gói to dưới chân lên bỏ chạy, Thôn Phách sửng sốt, nhanh chóng đuổi theo!



“Chạy trốn?” Ba vị tà tu trung niên ngây ngốc nhìn thẻ bài trong tay: “Không có con nào tên Chạy trốn mà!”



Âm Tế Thiên vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy ba vị tà tu trung niên bị hộ vệ của sòng bạc bắt lấy, còn một tốp đang đuổi về phía bên này!



Thôn Phách cũng không khỏi quay đầu nhìn theo, phát hiện hộ vệ của sòng bạc đang đuổi theo bọn họ, một người trong đó là tổng quản sòng bạc, cảnh giới đã là Độ Kiếp đỉnh kỳ!



Âm Tế Thiên nói: “Hình như có một tà tu Độ Kiếp Kỳ!”



Quả nhiên là quậy lớn chuyện!



Cũng do thắng linh thạch mà thắng quá mức, mới có thể bị tu sĩ Độ Kiếp đỉnh kỳ đích thân ra mời bọn họ về uống trà!



Thôn Phách: “…”



Âm Tế Thiên lao ra khỏi Đổ Phòng, liền buồn bực!



Đường phố trong Sơn Thành đúng là từ những ngọn núi uốn lượn tạo thành, từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi chỉ có một con đường uốn lượn lớn kéo dài. Nói cách khác, dưới tình huống không có pháp khí để rời đi, thì bọn họ không muốn chạy xuống dưới chân núi, cũng bắt buộc phải chạy xuống dưới chân núi, không hề có hẻm nhỏ đan xen nào cho bọn họ ẩn nấp!



Thôn Phách lên tiếng: “Chúng ta cưỡi pháp khí rời đi!”



Âm Tế Thiên cũng không quay đầu lại nói: “Ngươi cách xa ta một chút!”




“Lần sau còn dám bước vào Lô Đỉnh Viện không?”



Âm Tế Thiên chẳng lên tiếng!



Thôn Phách không nghe được câu trả lời của hắn, nguyên bản muốn đánh thêm vài cái, nhưng vừa nghĩ tới thân thể của hắn chịu không nổi, cuối cùng đành phải buông hắn xuống!



Âm Tế Thiên châm mới vừa chạm đất, đã mạnh nhào về phía Thôn Phách, đem người đặt ở dưới thân, trào phúng hỏi: “Ta đối với ngươi chỉ có hận cùng ghê tởm, ta như vậy, ngươi cũng muốn cưới sao?”



Thôn Phách ngẩn ra, trong mắt có chút phức tạp, giọng khàn khàn nói: “Ta cưới!”



Âm Tế Thiên cũng nhìn ra các loại cảm xúc ấy, đột nhiên lật người, đá y lăn xuống giường, kéo chăn đắp qua đầu, buồn bực nói: “Ta muốn đi ngủ!”



Thôn Phách đứng lên: “Ta bôi thuốc cho ngươi!”



Bên trong chăn lập tức phát ra một tiếng xùy: “Bị ngươi đánh chính là bị ngươi đánh, cho dù thoa thuốc, thì chuyện ngươi đánh ta cũng là sự thật!”



Thôn Phách trầm giọng nói: “Ta không hối hận khi đánh ngươi, lần sau ngươi còn bước vào Lô Đỉnh Viện, ta cũng sẽ lại đánh ngươi như vậy!”



Y kéo kéo chăn: “Bôi thuốc!”



Âm Tế Thiên hừ một tiếng: “Cút ra xa năm thước cho ta, không cần khiến ta thêm ghê tởm!”



Thôn Phách có chút bi thương, đồng thời, lại có chút bất đắc dĩ!



Y đứng bên giường một lúc lâu, mới xoay người ngồi lên ghế nhắm mắt dưỡng thần!



Âm Tế Thiên nghe được tiếng bước chân đi xa, len lén nhấc một góc chăn lên, trông thấy Thôn Phách ngồi trên ghế tu luyện, mới lặng lẽ úp góc chăn lại, bưng mông mà khẽ nguyền rủa nói: “Phắc diu mó đờ, thật là đau mà!”



Hắn xoay người, cuộn chăn càng chặt hơn càng kín hơn!



Âm Tế Thiên không biết là mình ngủ khi nào, chỉ cảm thấy trong lúc mơ mơ màng màng, có người cởi quần của hắn, kế tiếp trên mông được bôi một lớp mỡ mát lạnh, nhất thời tia đau đớn kia liền biến mất tăm mất tích!



Sau đó, hắn ngủ cực kỳ thơm ngọt, hơn nữa một đêm không mơ cho đến tận hừng đông!



Lúc Âm Tế Thiên tỉnh lại, Thôn Phách đã chuẩn bị sẵn một bàn điểm tâm lớn!



Thôn Phách thấy hắn dậy, nhàn nhạt nói: “Ta có đặt một chậu nước bên giường, ngươi rửa mặt xong thì qua dùng điểm tâm!”



Âm Tế Thiên nhìn nhìn y một lúc lâu, mới chậm rãi mang giầy vào, đứng dậy rửa mặt súc miệng, rồi bước đến trước bàn ăn ngồi xuống!



Lúc này, hắn mới chú ý tới, cái mông bị đánh đau đêm qua, thế nhưng chẳng còn đau nữa!