Phật Môn Ác Thê

Chương 232 : Thượng cổ bí cảnh (16)

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


“Làm sao vậy?”



Huyền Ngọc trưởng lão thấy mặt Âm Tế Thiên cứ như gặp quỷ, quay đầu nhìn theo, liền phát hiện trên bầu trời có hai mặt trăng đỏ thẫm màu máu!



Không! Không phải là mặt trăng!



Huyền Ngọc trưởng lão nhìn vào bên trong hai ‘mặt trăng’, có hai hạt châu màu đen đang chuyển động, thoạt nhìn cứ như một đôi mắt to!



Từ từ, hai ‘mặt trăng’ chậm rãi nhích về phía bọn họ!



Âm Tế Thiên và Huyền Ngọc trưởng lão không hẹn mà cùng nuốt nuốt nước bọt, ngừng thở nhìn ‘mặt trăng’ màu đỏ càng lúc càng gần!



Dần dần, bọn họ thấy rõ hai ‘mặt trăng’ màu đỏ kia là được khảm ở trên một cái bóng đen rất lớn, nó càng đến gần hơn, thì cũng càng nhìn rõ hơn. Rất nhanh, một cái đầu rùa với chi chít những ngọn núi nhỏ phía trên ấy, xuất hiện trước mặt bọn họ.



Âm Tế Thiên và Huyền Ngọc trưởng lão trừng lớn mắt, khiếp sợ nhìn đầu rùa với biểu cảm hung thần ác sát!



Nó ——



Đừng nói nó muốn ăn thịt bọn họ nha?



Nào ngờ, đôi mắt đỏ thẫm màu máu kia bỗng dưng mềm xuống, một bộ cứ như cô dâu nhỏ chịu ấm ức, còn kém khóc lóc kể lể với bọn họ nữa thôi!



Một lúc lâu sau, đầu rùa kia mới há mồm nói: “Ngài đá đau ta!”



Thanh âm của nó vừa trầm thấp vừa vang dội, một lần lại một lần vang vọng trong không gian mờ tối này!



Âm Tế Thiên: “…”



Một cước vừa rồi kia, đúng là hắn rất dùng sức!



Nhưng mà, hắn chỉ đá một tảng đá trên lưng nó, vậy mà nó cũng đau à?



Âm Tế Thiên nhìn vẻ mặt đầy ấm ức của nó, chẳng lẽ nó là muốn hắn mở miệng xin lỗi?



“Xin lỗi!” Huyền Ngọc trưởng lão đứng bên cạnh vội vàng nói: “Bọn ta không cố ý!”



Bà rất buồn bực!



Một cước của Tịch Thiên kia, đừng nói là đá khúc gỗ còn không suy suyển, mà cho dù đá bà cũng chẳng khiến bà bị thương, thế quái nào lại làm đau con rùa to lớn này?



Ma quy nhìn về phía Huyền Ngọc trưởng lão: “Thứ mà ngươi vừa hái, quả thật là dưỡng linh thảo!”



Nghe tiếng, Huyền Ngọc trưởng lão mở lớn mắt: “Thật à!”




“Người?” Bắc Thần sửng sốt, lần nữa nhìn xuống: “Chẳn lẽ là tu sĩ ở địa phương khác bị truyền tống tới đây?”



Bắc Minh nghe nói như thế, nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút, lúc y nhìn thấy một góc áo bào lộ ra khỏi bùn đen, không khỏi ngẩn người.



Đáy mắt lập tức ùa lên tia vui vẻ, còn xen lẫn lo lắng: “Là Tịch Thiên!”



Bắc Thần nhìn khuôn mặt bị che kín bởi bùn đen kia, khó có thể tin trợn to hai mắt: “Với bộ dạng như thế này, ngươi cũng nhìn ra được hắn?”



“Ta nhận biết áo bào trên người hắn, là do ta đặc biệt đặc chế tạo nên!”



Bắc Minh vội vàng nhảy xuống đất, gấp gáp vọt tới phía bóng đen kia, thật cẩn thận ôm lấy người nọ, rồi quay trở về lưng Khế ước thú, quát nó: “Đi!”



Khế ước thú tránh trái tránh phải né đi sự công kích của đám oan hồn, vọt lên, xông về phía lá chắn cách đó không xa.



Nháy mắt khi đi ra khỏi lá chắn, Bắc Thần thầm thở phào một hơi, từ lúc hắn tu luyện tới nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy bản thân không có ích đến thế.



Hắn nhìn về phía Âm Tế Thiên đang được Bắc Minh nhẹ chân nhẹ tay thả xuống, chậc một tiếng: “Chẳng biết hắn rớt vào hố phân nào nữa?”



Bắc Minh lạnh mắt liếc bắc Thần một cái, vừa định vươn tay bắt mạch cho Âm Tế Thiên, thì người đang mê man đột nhiên mở to mắt, ngồi dậy: “Phắc! Dám làm ông đây hôn mê!”



Lúc Âm Tế Thiên nhảy vào trong long quyển phong, vẫn luôn phải chuyển động theo tốc độ xoay của nó. Ước chừng được nửa canh giờ, cũng không thể nào ra khỏi đó, cho nên cuối cùng chịu không nổi mà ngất đi.



“Ngươi có khỏe không?”



Âm Tế Thiên nghe được giọng nói quen thuộc, mạnh quay đầu, nhìn thấy dung mạo tuấn tú quen thuộc, không khỏi kinh ngạc hô: “Bắc Minh?”



Hắn bất chợt nhớ tới Huyền Ngọc trưởng lão cũng đồng thời nhảy vào trong long quyển phong với mình, vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện trên Khế ước thú chỉ có ba người: hắn, Bắc Minh và Bắc Thần: “Bà ấy đâu?”



“Ai?” Bắc Minh lấy khăn tơ tằm ra, giúp hắn lau đi bùn đen trên mặt, hỏi: “Trước đó ngươi ở cùng với ai?”



“Chính là…” Mâu quang Âm Tế Thiên khẽ lóe, nói: “Là một người vừa quen thuộc vừa xa lạ!”



Bắc Minh nhướng mày, thật sự đoán không ra người Âm Tế Thiên bảo là ai!



Bắc Minh buồn cười nói: “Lúc này mà còn chơi trò bí hiểm, nói thẳng tên hắn không được sao!”



Âm Tế Thiên tức giận trừng y một cái, đúng lúc này, thân dưới bỗng dưng đau nhói lên, hắn hít hà một tiếng, mắng ra miệng: “Thật cmn đau!”



Bắc Minh vừa nghe, khuôn mặt nhàn nhạt có chút lo lắng: “Đau chỗ nào?”



Âm Tế Thiên nhìn vẻ mặt sốt ruột của Bắc Minh, lại nhìn ánh mắt quan tâm của Bắc Thần, ngại ngại ngùng ngùng nói: “Mông đau!”