Phật Môn Ác Thê

Chương 231 : Thượng cổ bí cảnh (15) – Ma quy

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Âm Tế Thiên khựng bước lại, nhìn cảnh sắc đang không ngừng lùi về phía sau, cau mày nói: “Ta cảm thấy ngọn núi dưới chân chúng ta có vấn đề!”



Huyền Ngọc trưởng lão hừ cười một tiếng: “Ai bảo thứ dưới chân chúng ta là ngọn núi?”



Âm Tế Thiên đưa mắt nhìn dãy núi lớn liên miên trập trùng phía trước, nói: “Không phải là núi thì là cái gì?”



“Đây là…”



Huyền Ngọc trưởng lão còn chưa dứt lời, mặt đất dưới chân bỗng dưng lấy tốc độ nhanh nhất chìm xuống, sắc mặt bà khẽ biến, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, hô: “Lại đến rồi! Ngươi mau mau ôm lấy tảng đá lớn bên cạnh đi!”



Âm Tế Thiên cũng nhận thấy được điều đó, tuy không biết có chuyện gì sắp phát sinh, nhưng vẫn làm theo lời Huyền Ngọc trưởng lão.



Hắn nhìn Huyền Ngọc trưởng lão đứng cách đó không xa, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”



Huyền Ngọc trưởng lão ném cho hắn một ánh mắt giễu cợt, nói: “Ngươi sắp biết được lý do vì sao ta lại chật vật như thế này!”



Nghe vậy, sắc mặt Âm Tế Thiên nhất thời đen thui, thầm nghĩ trong bụng, đừng nói ngọn núi này sẽ chìm xuống cái đầm lầy đen phía dưới nha?



Huyền Ngọc trưởng lão vội la lớn: “Mau hít sâu vào!”



Âm Tế Thiên thấy nước bùn màu đen đã dâng đến chân của mình, vội vàng làm theo lời bà, cố gắng hít một hơi thật sâu. Liền sau đó, cả người ngập trong vũng bùn vừa thối vừa đen kia!



Không quá một khắc, áo bào của hắn bị nước sình thấm ướt đẫm, tay mặt đầu tóc đều bê bết sềnh sệt, làm hắn cực độ khó chịu.



Hơn thế nữa, khi chìm trong vũng bùn, Âm Tế Thiên cảm giác được mình vẫn di chuyển, giống như đang bơi ấy.



Lúc hắn sắp tắt thở tới nơi, bá một cái, ngọn núi lớn trồi ra khỏi đầm lầy, khôi phục trạng thái lúc trước!



Âm Tế Thiên buông tảng đá lớn ra, không dám hít thở mạnh, sợ rằng hút bùn vào trong mũi luôn.



Trước tiên hắn lau bùn trên tay ra, sau đó thật cẩn thận mà chùi miệng với mũi!



Đợi sau khi xong xuôi, Âm Tế Thiên mới tức giận mắng: “Ta phắc! Ta phắc phắc phắc! Móa nó, có chuyện gì xảy ra với ngọn núi này vậy?”



Trải qua sự việc vừa rồi, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao Huyền Ngọc trưởng lão lại chật vật như thế!



Âm Tế Thiên giơ tay lên vuốt vuốt tóc, tức khắc có một vũng bùn dính vào tay hắn, hắn phẫn nộ ném nó xuống đất: “Shit!”



Hiện tại cả người hắn vừa ướt vừa đen vừa thối vừa dính đầy bùn, đã thế còn hôi như mới rơi vào trong hố phân, khiến hắn rất buồn nôn!



Giờ phút này, tâm tình của Âm Tế Thiên quả thực cực tồi tệ!
Huyền Ngọc trưởng lão cất cỏ nhỏ màu đen vào Nhẫn không gian, kiên định nói: “Ta phải tìm được dưỡng linh thảo trước, mới tìm lối ra sau!”



Âm Tế Thiên xuyên qua bùn đen nhìn khuôn mặt kiên nghị của bà, ánh mắt khẽ dừng, tiếp đó lại lạnh nhạt nói: “Vậy ngài tìm dưỡng linh thảo của ngài, ta đi tìm lối ra của ta. Nhưng mà, khi ta tìm thấy lối ra, ta sẽ chẳng quay lại gọi ngài đâu, ngài… A!”



Âm Tế Thiên còn chưa dứt lời, mông đột nhiên cảm thấy đau đớn dữ dội, nhịn không được mà kêu to một tiếng.



Huyền Ngọc trưởng lão bị hắn làm cho hoảng sợ: “Sao vậy?”



Âm Tế Thiên đen mặt, đưa tay sờ mông, bắt được cái gì đó vừa trơn vừa cứng!



Thừa dịp mông bớt đau hơn so với lúc nãy, hắn rút mạnh ra, vừa nhìn, liền trông thấy một con cá nhỏ màu đen với đôi hàm răng sắc nhọn!



“WTF! Đây là cá gì vậy?”.



Nháy mắt khi cá nhỏ màu đen nhìn thấy Âm Tế Thiên, tức khắc cứng đờ cả thân mình, không dám lộn xộn nữa, chỉ biết trưng ra đôi mắt to đầy vô tội.



Âm Tế Thiên ném mạnh nó đi, cả giận nói: “Thật xúi cmn quẩy!”



Lúc con cá nhỏ rớt xuống đất, đột nhiên trong thân thể mọc ra hai cái chân, hoảng hoảng hốt hốt vội vàng tẩu thoát.



Âm Tế Thiên sờ sờ cái mông bị cắn đau, sau đó thu tay lại nhìn, phát hiện trong bùn còn xen lẫn vết máu.



Huyền Ngọc trưởng lão thấy bộ dáng hắn chật vật đến vậy, nhịn không được cười ra tiếng!



“Phắc!” Âm Tế Thiên căm tức đá một cái thật mạnh vào tảng đá bên cạnh!



Ngay sau đó, toàn bộ mặt đất đột nhiên rung động.



Âm Tế Thiên và Huyền Ngọc trưởng lão sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì?”, Chẳng lẽ ma quy lại muốn chìm xuống?”



“Không biết! Ta tới đầm lầy đen cũng đã nhiều ngày, chưa bao giờ phát sinh chuyện như thế này. Hơn nữa, thời gian chìm xuống đầm lầy đều là cách nửa canh giờ một lần, không có chuyện rút ngắn lại.”



Âm Tế Thiên và Huyền Ngọc trưởng lão nhìn mặt đất ngày càng rung động kịch liệt, vội vàng ôm lấy tảng đá bên cạnh.



Huyền Ngọc trưởng lão nói: “Không giống lúc chìm xuống!”



“Không phải chìm xuống, thì là… cái… cái gì…”



Thời điểm Âm Tế Thiên nói đến từ ‘cái’, đầu lưỡi líu lại, đôi mắt trợn to, như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng bố.