Phật Môn Ác Thê

Chương 234 :

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Ba người chân vừa chạm đất, Bắc Thần và Bắc Minh ngay lập tức đố trí trận pháp quanh một gốc đại thụ. Bắc Thần thì ngồi nghỉ tạm, còn Bắc Minh lôi kéo Âm Tế Thiên ra phía đằng sau, dùng linh lực tạo một vách ngăn rồi mới giúp Âm Tế Thiên xử lý miệng vết thương. Âm Tế Thiên nằm lên trên tấm thảm mà Bắc Minh trải ra, hỏi:



“Nếu ta thu lại xúc giác, sẽ chẳng thấy đau nữa phải không?”



Bắc Minh đang chuẩn bị cởi quần hắn ra, nghe thế động tác liền khựng lại, hỏi: “Nếu ngươi muốn, cứ làm thử xem!”



Bằng không, nhìn vẻ mặt đau đớn của Âm Tế Thiên, y cũng không dám xuống tay xử lý vết thương cho hắn. Âm Tế Thiên thu hồi xúc giác, nói:



“Được rồi! Ngươi làm đi!”



Bắc Minh vẫn không dám dùng sức, cẩn thận từng chút một cởi khố ra, sợ đụng tới miệng vết thương. Đập vào mắt y là hai cánh mông dính đầy nước bẩn, bên trên có bốn cái lỗ to bằng ngón tay cái, phần da ở miệng vết thương đã sớm hư thối, không nhìn kỹ còn tưởng là mông nở hoa cúc.



Âm Tế Thiên chẳng cảm thấy gì, nhờ nghe tiếng động mới biết Bắc Minh đã cởi khố hắn ra rồi.



“Ngươi đang cởi quần của ta phải không?”



“Ừ!” Bắc Minh kéo được cái khố ra, ném sang một bên.



“Ta khôi phục lại xúc giác đây.”



Bắc Minh nghi hoặc hỏi: “Ta chưa xử lý xong vết thương, khôi phục xúc giác làm gì.”



“Phong bế xúc giác khiến ta cảm thấy mình cứ như không phải con người, ngay cả quỳ rạp trên đất cũng chẳng biết đâu, tựa người chết ấy.”



Âm Tế Thiên khôi phục lại xúc giác, tức khắc cảm giác đau đớn lan tràn tới từng dây thần kinh, khiến hắn không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Bắc Minh nghe hắn nói hai chữ ‘người chết’, sắc mặt khó coi:



“Cấm nói bậy!” Y đứng lên: “Dậy. Phải rửa vết thương mới bôi thuốc được.”



“Ừm!”



Âm Tế Thiên đã sớm bất mãn với mùi hôi thối trên người. Hắn đứng dậy, tháo trâm cài trên tóc ra, cởi quần áo trên người, rồi quay sang phía đại thụ, đưa lưng về phía Bắc Minh:



“Ngươi xối nước đi”.



Bắc Minh nhìn mái tóc che gần hết cả thân mình hắn, bật cười ra tiếng: “Còn ngại ngùng.”



Gò má Âm Tế Thiên nóng lên, tức giận nói: “Ai cũng sẽ cảm thấy ngại.”



“Ta lại hy vọng ngươi có thể nhìn thẳng vào mắt ta, tốt nhất là có thể nhớ kỹ từng cọng lông trên người ta.”




Hắn ta không có để ý tới đứng bên cạnh Âm Tế Thiên là Thôn Phách, phóng thần thức ra để thăm dò xung quanh, xác định không có gì nguy hiểm mới thu hồi thần thức lại, quay đầu cười nói:



“Ta thấy có hơn trăm tên tu sĩ cưỡi Khế ước thú chạy về phía này…”



Bắc Thần còn chưa nói xong, vừa thấy Thôn Phách đứng cạnh Âm Tế Thiên, biến sắc hỏi:



“Ngươi là ai?”



Thôn Phách thản nhiên nói: “Thôn Phách! Đệ tử Quỷ Tông phái.”



Bắc Thần nghe y nói mình là tà tu, sắc mặt càng khó coi: “Sao ngươi chạy vào trong kết giới được?”



Trong kết giới có người lạ, vậy mà gã lại không phát hiện ra. Âm Tế Thiên ngó ngó Thôn Phách, xem y giải thích như thế nào. Thôn Phách liền nói ra lý do mình đã chuẩn bị sẵn:



“Trước khi các ngươi đến đây, ta đã ngồi điều tức trên đại thụ rồi. Do các ngươi không phát hiện ra thôi.”



Bắc Thần đảo mắt thấy Bắc Minh nằm im trên đất, lớn tiếng rống: “Ngươi làm gì Bắc Minh vậy?”



Trên trán Thôn Phách trượt xuống mấy cái lằn đen. Âm Tế Thiên sợ hai người sẽ đánh nhau, liền giải thích:



“Do thể lực Bắc Minh quá mức cạn kiệt cho nên bất tỉnh. Xem ra phải ba bốn ngày mới khôi phục lại được.”



Bắc Thần thấy Âm Tế Thiên giải thích thì sắc mặt với thoáng dịu đi, nghiêm khắc nhìn chằm chằm Thôn Phách, cảnh cáo nói:



“Hiện tại cả đám đều đang ở trong bí cảnh, mong là ngươi đừng có dùng thủ đoạn để ám toán bọn ta. Nếu không đừng trách ta không khách khí.”



Tên tà tu này thấp hơn hắn ta hai cảnh giới, đối phó y, hắn ta dư sức.



“Không đâu.”



Đương nhiên Bắc Thần không dễ tin tưởng lời y, hắn ta kéo Âm Tế Thiên đến gần Bắc Minh, nói nhỏ với Âm Tế Thiên:



“Y là tà tu, ngươi đừng thân cận với y quá.”



Âm Tế Thiên: “…”



Thôn Phách: “…”