Phật Môn Ác Thê

Chương 235 : Thượng cổ bí cảnh (19)

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Ba người đứng dưới gốc đại thụ, im lặng nhìn về phía trước. Chỉ chốc lát sau, chấn động dưới đất càng lúc càng lớn, tiếng ù ù cũng càng ngày càng to hơn. Qua ước chừng một chén trà nhỏ, mấy trăm tên tu sĩ cưỡi Khế ước thú xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.



Bắc Thần thấy nhóm người chạy về phía này đều là tu sĩ cấp cao, nhẹ thở phào.



Thôn Phách phát hiện đám tu sĩ kia ai nấy đều hoảng hoảng hốt hốt, thoáng nheo mắt lại: “Xem bộ dạng bọn họ, dường như có cái gì không đúng!”



Âm Tế Thiên cũng nhìn ra một ít manh mối, vừa nghe Thôn Phách nói, khẽ gật gật đầu!



Bắc Thần hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ thấy tên tà tu nhà ngươi, cho nên sắc mặt không tốt là phải!”



Kỳ thật hắn ta cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, thế nhưng Thôn Phách lên tiếng, hắn ta không kềm được mà xóc mỉa đôi câu!



Thôn Phách: “…”



Âm Tế Thiên: “…”



Lúc này, trong đám tu sĩ kia có người *** mắt phát hiện ra bọn họ, vội vàng rống lớn lên: “Thú triều tới! Chạy mau! Thú triều tới! Chạy mau!”



Ba người sửng sốt!



“Sao ở đây cũng có thú triều?”



Bắc Thần lấy lại *** thần trước tiên, triệu hồi Khế ước thú, bế lấy Bắc Minh đang nằm trên đất, rồi nhảy lên lưng Khế ước thú. Xong quay đầu lại, liền nhìn thấy Âm Tế Thiên bị Thôn Phách ôm vào lòng, chạy đi trước!



Hắn ta trừng lớn mắt, cả giận nói: “Tiểu tử thối, đưa Tịch Thiên cho ta!”



Thôn Phách hỏi ngược lại: “Ngươi thấy mình có thể đồng thời bảo hộ hai người sao?”



Bắc Thần tức khắc im miệng!



Bắc Minh còn đang bị hôn mê, mà Tịch Thiên lại là một phàm nhân tay trói gà không chặt. Nếu gặp chuyện gì, quả thật hắn không thể phân thân, đồng thời chiếu cố hai người.



Bắc Thần đành rống vào mặt Thôn Phách: “Ngươi chiếu cố Tịch Thiên cho thật tốt vào, bằng không, ta sẽ tìm ngươi hỏi tội!”



Âm Tế Thiên dựa vào trong lòng Thôn Phách, dùng đầu ngón tay chọc ah chọc eo y: “Nghe chưa? Hắn bảo ngươi phải chiếu cố ta cho thật tốt đấy!”



Đáy mắt Thôn Phách dâng lên ý cười, cách mặt nạ hôn lên trán hắn một cái!



Âm Tế Thiên tức giận lườm y: “Không sợ người khác nhìn thấy sao?”



Thôn Phách khẽ cười: “Đều ở phía sau, nhìn không tới! Đúng rồi! Không phải ngươi có thể nhìn thấy sự vật ngoài ngàn dặm sao? Người nhìn thử xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”




Mọi người vừa nghe, suýt chút nữa bị tức đến ngất xỉu!



Có người nổi nóng nói: “Hỏi trọng điểm!”



Yêu thú không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ!



Âm Tế Thiên nhỏ giọng nói với Thôn Phách: “Ta có cảm giác, bọn nó đang đợi ta mở miệng nói!”



Thôn Phách nói: “Vậy ngươi thử xem có thể câu thông với bọn nó hay không!”



Ngay khi Bắc Thần đang định hỏi, Âm Tế Thiên xen ngang: “Không biết chư vị vây khốn bọn ta, là có ý gì?”



Mọi ngươi nghe thấy một âm thanh trong trẻo từ phía sau vang lên, đồng loạt quay đầu!



Có tu sĩ nhận ra Âm Tế Thiên, hưng phấn nói với người bên cạnh: “Hắn chính là bạn lữ của Minh Thiếu gia, đồ đệ của Hư Không đại sư, cũng chính là Ngự thú sư cấp mười mà mấy ngày trước đó mọi người đang bàn tán hăng say!”



“Thiếu niên kia chính là vị Ngự thú sư cấp mười kia ư?”



“Đúng vậy! Có hắn ở đây, hẳn là có thể câu thông được với đám Yêu thú!”



“Bộ dạng thiếu niên này thật xinh đẹp, bất quá, tại sao hắn lại ở cùng một chỗ với quỷ tu?”



“Nghe nói ngay đêm Đại Hôn của hắn và Minh Thiếu gia, hắn bị tà tu bày kế bắt đi! Sự tình là thật hay giả, ta cũng chỉ nghe được một ít, không có chứng thực, cũng không có nghe ai thảo luận về việc này. Sau đó, lời đồn kia cũng bị bỏ qua, hiện tại nhìn thấy hắn ở cùng tà tu, chắc hẳn là sự thật!”



Lúc này, Yêu thú đầu lĩnh rống to lên!



Tu sĩ cả kinh: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ câu thông không thành công?”



Tuy Âm Tế Thiên không biết lý do tại sao mình có thể nghe hiểu thú ngữ, thế nhưng, hắn càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc!



Sau khi Yêu thú đầu lĩnh nói xong, hắn mới đáp lại: “Làm phiền các người!”



Ngay sau đó, hơn vạn con Yêu thú không hẹn mà cùng bay lên, đứng giữa không trung, ngửa mặt lên trời rít gào.



Toàn bộ mặt đất bởi vì sóng âm của chúng mà kịch liệt lay động, oan hồn ở cách đó nửa dặm bị yêu thú ảnh hưởng, cũng cùng ngửa mặt lên trời gầm rú. Tiếng gào thét đinh tai nhức óc, khiến các tu sĩ phải vội vàng dùng linh phù phong bế hai lỗ tai lại.



Tiếp đó, bọn họ nhìn thấy từ miệng đám Yêu thú, không phải bắn ra tia lửa tia điện, thì cũng là một đống đất cát, nom có vẻ như đang tụ tập linh lực.



Ngay lúc các tu sĩ kinh ngạc nhìn lom lom, suy đoán xem bọn chúng muốn làm gì. Thì đột nhiên, chúng nó cúi đầu, linh lực to lớn kia, tấn công về phía mặt đất.