Phật Môn Ác Thê
Chương 239 : Thượng cổ bí cảnh (23)
Ngày đăng: 13:26 18/04/20
Toàn thân Thôn Phách bắn ra hơi lạnh, tu sĩ chính phái đứng cạnh y rối rít dạt qua hai bên để nhường đường, còn đưa mắt cảnh giác nhìn, xem rốt cuộc tên tà tu này là muốn làm gì!
Huyền Ngọc trưởng lão và Hiên Viên Duật đang chuyên chú bàn chuyện, một chút cũng không chú ý tới tình huống xung quanh.
“Đồ Lam Hoa, Dưỡng Linh Thảo, Ninh Thần Thảo, Tụ Linh Liên… Những thứ này, chúng ta đều tìm được rồi!”
Thôn Phách nghe thấy tên của hai loại thảo dược Đồ Lam Hoa và Dưỡng Linh Thảo, trong lòng sửng sốt, đột nhiên thả chậm bước chân, nộ khí cũng theo đó tiêu tán rất nhiều!
“Còn thiếu Tư Hoa Lộ, Phật Thủ Diệp, Long Tu Thảo, Phượng Hoàng Vĩ… Duật nhi, chúng … rất khó tìm! Có lẽ trong bí cảnh này, cũng không có những loại thảo dược ấy!”
Hiên Viên Duật khẽ mỉm cười: “Sư phụ, đừng sốt ruột!”
Huyền Ngọc trưởng lão nôn nóng nói: “Sao ta có thể không sốt ruột cho được, ngươi xem sau khi chúng ta đi tới đây, cũng đã gần nửa ngày, mà cũng không thấy Minh nhi có dấu hiệu tỉnh lại, lỡ đâu…”
Hiên Viên Duật đánh gãy lời bà: “Sư phụ, việc ngài nên làm bây giờ, là đem độc tố trong hai bàn tay của ngài bức ra. Nếu không, thần đan thần dược gì cũng không cứu ngài được, càng đừng nói tới việc tìm thêm thảo dược!”
Y cầm thuốc mỡ trên tay Huyền Ngọc trưởng lão, giúp bà bôi lên vết thương.
Thôn Phách đứng yên tại chỗ, nheo mắt lại, chăm chú nhìn hai tay Huyền Ngọc trưởng lão!
Miệng vết thương trong lòng bàn tay bà, cùng với miệng vết thương trên mông của Âm Tế Thiên, cực kỳ giống nhau. Da thịt hai bên đều bị nứt ra, còn có dấu hiệu hư thối!
Có lẽ tầm mắt của Thôn Phách quá mức lộ liễu, Huyền Ngọc trưởng lão và Hiên Viên Duật đồng thời ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thôn Phách đứng ở cách đó không xa!
Huyền Ngọc trưởng lão chống lại đôi mắt bên dưới lớp mặt nạ của Thôn Phách, trong lòng không hiểu sao run lên, luôn cảm thấy y rất là quen thuộc.
Hiên Viên Duật nhìn y một cái, rồi quay đầu tiếp tục bôi thuốc cho Huyền Ngọc trưởng lão.
Thôn Phách dời mắt, đi một vòng lớn, cuối cùng quay về chỗ của Võng Lượng lão tổ, chẳng nói câu nào mà ngồi xuống.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại, lúc Âm Tế Thiên cho y Đồ Lam Hoa và Dưỡng Linh Thảo, sau một lúc lâu, y mới truyền âm cho Âm Tế Thiên: “Ngươi…”
Trong lúc nhất thời, Thôn Phách không biết nên nói cái gì!
Lúc này, Âm Tế Thiên đang nằm cạnh Bắc Minh, nhận được truyền âm của Thôn Phách, hỏi: “Thế nào? Nghe lén được mưu kế của bọn họ chứ?”
Nói xong, thật lâu không thấy đáp lại, khóe miệng hắn khẽ nhếch, vươn người ra phía trước hôn hôn lên môi Bắc Minh!
Ngay tại thời điểm Âm Tế Thiên ôm thân thể Bắc Minh chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, lại nghe được giọng nói không mấy lưu loát của Thôn Phách truyền tới: “Đồ Lam Hoa và Dưỡng Linh Thảo, đều là bà ta hái?”
Âm Tế Thiên giả bộ bất mãn hô: “Ngươi nói cái gì? Cái gì bà ta hái? Ta nói cho ngươi biết, Đồ Lam Hoa và Dưỡng Linh Thảo đều do ta vất vả hái được! Đừng đem công lao của ta tính lên người bà ta, nếu không, ta sẽ tức giận đấy!”
Thôn Phách hừ nhẹ nói: “Quỷ nói dối!”
“Ta lừa ngươi cái gì? Hơn nữa! Trong lòng ngươi, sao cứ để ý chuyện ai hái thảo dược cho ngươi quá vậy?”
Thôn Phách im lặng không nói!
Âm Tế Thiên lại lần nữa không nghe được hồi âm, cầm lấy một cánh tay của Bắc Minh, đem đầu mình gối lên!
Lừa Thôn Phách để y nghe lén Huyền Ngọc trưởng lão và Hiên Viên Duật nói chuyện, cũng không phải là do hắn nhất thời mềm lòng, mà là có nguyên nhân!
Hắn làm như vậy, tất cả đều là vì Bắc Minh!
Nếu trong lòng Bắc Minh, thật sự không đề ý tới người mẹ Huyền Ngọc trưởng lão này. Như vậy, cho dù Huyền Ngọc trưởng lão có làm gì đi nữa cũng đều phí công. Kể cả Huyền Ngọc trưởng lão chết trước mặt y, Bắc Minh cũng không suy siểng!
Có người hô: “Sao thế?”
Người kia vừa chạy vừa nói: “Bên chúng ta đột nhiên xuất hiện một đám yêu thú, rất lợi hại, mọi người trăm ngàn lần đừng đi qua đây!”
Người của Bắc gia biến sắc!
Từ giọng nói phát ra, phương hướng có yêu thú kia cũng chính là hướng mà bọn họ muốn đi tới.
Âm Tế Thiên dùng thấu thị quan sát, nhìn thấy các tu sĩ bị một đám yêu thú đuổi theo, bất quá ra khỏi một phạm vi nhất định, đám yêu thú sẽ dần dần biến mất không thấy bóng dáng.
Bắc Vũ Phong nhỏ giọng hỏi: “Tịch Thiên, ngươi xác định không tính sai hướng!”
Âm Tế Thiên thu hồi ánh mắt: “Chỗ đó chắc chắc có lối ra, nhưng càng gần lối ra, thì đám yêu thú sẽ càng lợi hại hơn!”
Bắc Vũ Phong lại hỏi: “Sao ngươi biết được?”
Âm Tế Thiên thấy tất cả mọi người đều nhìn mình đầy hiếu kỳ, mày khẽ nhướng!
Nếu hắn không nói rằng mình có thấu thị, sẽ rất khó để đám Bắc Vũ Hoành tin phục!
Thế nhưng, hắn lại không muốn năng lực của mình bị quá nhiều người biết tới!
Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, nếu sử dụng *** thần lực, nhưng không xuyên thấu qua bức tường, chắc hẳn sẽ không bị bắn ngược trở về nhỉ!
Trầm mặc một lát, hắn quyết định thử một lần!
“Mắt ta có thấu thị!” Âm Tế Thiên sử dụng *** thần lực, nói với Bắc Vũ Hoành, Bắc Thần, Chấp Pháp trưởng lão và Bắc Vũ Phong: “Thấu thị của ta có thể xuyên thấu vách tường, nhìn được cảnh vật bên kia!”
Bắc Vũ Hoành, Bắc Thần, Chấp Pháp trưởng lão và Bắc Vũ Phong nhận được truyền âm của Âm Tế Thiên, đồng loạt giật mình nhìn hắn!
Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là, một người thường không có linh lực, cư nhiên có thể truyền âm cho bọn họ?
Hay là, bọn họ đều nghe lầm?
Bắc Vũ Hoành lấy lại *** thần đầu tiên, dùng truyền âm, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói có thấu thị. Ý là, mắt có thể nhìn xuyên qua vách tường, cùng loại với thần thức?”
“Không sai.”
Bắc Vũ Hoành truyền âm lại nói: “Không bị bắn ngược trở về sao?”
Âm Tế Thiên giải thích đơn giản: “Nói chung, thấu thị của ta sẽ không bị bắn ngược trở về!”
Bắc Vũ Phong cũng lấy lại *** thần, khiếp sợ chỉ vào Âm Tế Thiên, nhìn Bắc Vũ Hoành lắp bắp nói: “Hắn… Hắn…”
Bắc Vũ Hoành thấy Bắc Vũ Phong giật mình, liền biết Âm Tế Thiên cũng đã nói với Bắc Vũ Phong về việc thấu thị!
Hắn đè tay Bắc Vũ Hoành xuống: “Trong lòng biết là được rồi!”
Bắc Thần kinh ngạc nhìn Âm Tế Thiên nói: “Ta không nghe lầm chứ! Ngươi vừa rồi hình như có nói…”
Hắn ta bị Bắc Vũ Hoành lườm cảnh cáo, lập tức đổi thành ho nhẹ một tiếng: “Xem như là ta không nghe lầm!”
Cuối cùng, Chấp Pháp trưởng lão nói: “Hết thảy đều nghe theo Tịch Thiên!”