Phật Môn Ác Thê

Chương 240 :

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Những tu sĩ còn lại trong Bắc gia đều đưa mắt nhìn nhau, tuy không biết vì sao Chấp Pháp trưởng lão lại muốn bọn họ nghe lời một tên người thường không có linh lực. Thế nhưng, từ khả năng đoán trước được nguy hiểm của Âm Tế Thiên, bọn họ cũng nên thử liều mạng một phen, nói không chừng còn có thể ra khỏi mê cung. Có người lên tiếng hỏi:



“Vậy chúng ta nên đi theo hướng nào?”



Âm Tế Thiên nhìn Bắc Vũ Hoành, Bắc Vũ Phong, Bắc Thần và Chấp Pháp trưởng lão. Rồi tiếp tục dùng linh lực truyền âm:



“Ta mong là các ngươi hiểu. Năng lực của ta, chỉ có thể nhìn thấy được con đường nào sẽ đột nhiên có nguy hiểm, không thể cam đoan mọi người nhất định sẽ an toàn rời khỏi đây.”



Chấp Pháp trưởng lão gật đầu. Âm Tế Thiên đưa mắt nhìn về phía trước, sau đó quay sang mọi người nói:



“Đi thẳng, một lát sẽ có đường quẹo, theo đó rẽ phải. Tuy nhiên phải chú ý một chút, rất có thể trên vách tường sẽ nhảy ra binh sĩ hoặc là yêu thú. Và năng lực, có khi còn mạnh hơn mười lăm tên binh sĩ ban nãy gộp lại.”



Người Bắc gia đều nghe theo lời Âm Tế Thiên đi thẳng về phía trước, lúc bọn họ chuẩn bị quẹo thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên từ vách tường bên kia. Lập tức, mọi người đồng loạt rút kiếm ra đề phòng. Âm Tế Thiên nói:



“Đừng vội! Chỉ là một nhóm tu sĩ chạy qua thôi.”



Nhóm tu sĩ kia vừa thấy bọn họ thì cuống quít giơ kiếm lên, nhưng cẩn thận nhìn lại, biết là người Bắc gia mới mạnh thở phào một hơi. Tu sĩ đi đầu nhanh chóng nói:



“Ở phía trước có Yêu thú rất mạnh. Ta khuyên Bắc gia các người đừng đến đó thì hơn.”



Chấp Pháp trưởng cười nói: “Cảm tạ vị đạo hữu này đã báo trước, thế nhưng chúng ta vẫn muốn đi qua xem sao.”



Thấy bên Bắc gia không nghe, bọn họ cũng chẳng lên tiếng khuyên can nữa, cả đoàn liền vội vàng rời đi. Kế tiếp Bắc gia lại gặp thêm vài nhóm tu sĩ chạy ngược trở về, sau đó binh sĩ và Yêu thú cũng càng ngày càng hung mãnh hơn. Ban đầu, năm tên tu sĩ đối phó một binh sĩ là thừa sức. Hiện tại, hai tu sĩ Độ Kiếp kỳ và ba tu sĩ Hợp Thể kỳ liên thủ cũng khó mà giết được một binh sĩ. Có thể thấy được binh sĩ và Yêu thú cường hãn như thế nào. Khi Bắc gia giải quyết được toàn bộ đám binh sĩ, mọi người đều mất hết sức lực, ngồi bệch xuống đất điều tức. Bắc Vũ Phong lấy thuốc mỡ ra bôi vào vết thương, nhẹ thở phào một hơi, rồi hỏi:



“Tịch Thiên, chúng ta phải đi bao lâu nữa mới ra khỏi mê cung?”



Từ đầu đến cuối, bọn họ đều nghe theo sự chỉ dẫn của Tịch Thiên, chưa hề gặp phải tử lộ cho nên hắn ta không thể không tin rằng, Tịch Thiên thật sự có thấu thị. Âm Tế Thiên nhìn con đường phía trước, nói:



“Theo ta nhìn thấy, chắc phải rẽ khoảng hai mươi lần nữa, mới ra khỏi nơi này.”



Mọi người vừa nghe, sắc mặt liền trở nên khó coi. Đường còn dài như vậy, chỉ sợ chưa tìm được lối ra, cả bọn đã chết trong mê cung rồi. Âm Tế Thiên tiếp tục nói:



“Đoạn sau này, ta định nói hết một lần cho mọi người biết, để trên đường đi không phải dừng lại.”
Rắc một tiếng. Sau đó là tiếng rung động ầm ầm, vách tường của mê cung bắt đầu chìm dần xuống đất. Các tu sĩ Luyện Hư kỳ thấy đám binh sĩ bị hút trở về, liền xả bỏ mọi đề phòng, ngã bệch ra nghỉ mệt. Âm Tế Thiên ôm lấy Bắc Minh, ngốc nghếch đứng tại chỗ.



Sao thế này?



Cây cột thứ tư của tay vịnh cầu thang đúng là cơ quan.



Đợi đến khi toàn bộ đại sảnh khôi phục lại nguyên trạng, mọi người nhìn thấy đám đệ tử nằm trong vũng máu, vội vàng tiến tới nâng bọn họ lên, để qua một nơi an toàn, rồi kiểm tra thương thế cho bọn họ. Chưởng môn, tộc trưởng của các môn phái vội hướng Chấp Pháp trưởng lão nói lời cảm tạ:



“Thật sự cảm ơn Bắc gia các ngài. Bằng không, bọn ta đã bị nhốt mãi trong mê cung không ra được.”



Chấp Pháp trưởng lão cười nhạt: “Công nhấc tay mà thôi.”



Bắc Vũ Hoành tiến đến chỗ Âm Tế Thiên, quan tâm hỏi:



“Tịch Thiên, ngươi sao thế?” Y vươn tay nhận lấy Bắc Minh từ Âm Tế Thiên



Âm Tế Thiên vẫn chưa lấy lại *** thần: “Ta…”



“Tịch Thiên, ngươi không sao chứ?” Một cái bóng đen đột nhiên vọt tới, ôm chặt lấy Âm Tế Thiên.



Âm Tế Thiên thấy người ôm mình là Thôn Phách, liền cười nói: “Ta không sao.”



Hắn đang định ôm lại y, thì đột nhiên có người chạy tới, đẩy mạnh Thôn Phách ra:



“Này! Này! Này! Cái tên nhóc con này! Ngươi định làm gì? Tịch Thiên là ai mà ngươi dám ôm?” Bắc Vũ Phong bất mãn trừng tên tà tu trước mặt.



Bắc Vũ Hoành nhìn Thôn Phách bị Bắc Vũ Phong đẩy đến nỗi lảo đảo giật lùi vài bước, liền giận dữ mắng: “Vũ Phong! Ngươi làm cái gì vậy?”



Cùng lúc đó bên phía tà tu truyền đến giọng nói tức tối của Quỷ Quái lão tổ: “Bắc gia các ngươi định làm gì đồ đệ của bổn tọa? Hả!”



Ngay sau đó, Quỷ Quái lão tổ đột nhiên kêu thảm một tiếng!