Phật Môn Ác Thê

Chương 242 : Thượng cổ bí cảnh (26)

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Thang lầu của đại điện rất rộng rãi, mười người còn có thể song song đi vào. Nhưng do nó bị chia cách thành hai bên chính tà, cho nên mỗi bên chỉ an bài có ba người, làm thế để tránh không cẩn thận lấn qua ranh giới đối phương!



Lầu hai không thoáng đãng sáng sủa như lầu một, hai bên trái phải đều là hành lang, trung tâm thì là những gian phòng.



Khi toàn bộ tu sĩ đều lên đến lầu hai, tất cả cửa sổ bỗng tự động đóng lại, cùng lúc đó Dạ quang châu đồng loạt sáng rực rỡ!



Mọi người cả kinh, khẩn trương giơ kiếm lên, đề phòng nhìn bốn phía!



Có người lo lắng mà hô lớn: “Mọi người xem kìa, trên cửa sổ có chữ!”



Tất cả đều đổ dồn mắt nhìn, Dạ quang châu được khảm trên cửa sổ thành một hàng chữ. Khi cửa sổ đóng lại, bóng tối ập tới, những chữ kia nháy mắt hiện ra!



Có người thì thầm: “Hành phóng khả phương bán giảm sổ nhân nhu giả nhập sấm!”



[Mình giữ nguyên Hán Việt cho đủ ý]



Mọi người tức giận trợn trắng mắt, giải thích nói: “Số người ra, phải bằng phân nửa số người vào”.



Đọc xong những chữ này, mọi người đột nhiên yên ắng hẳn. Nhưng chốc lát sau, tiếng thảo luận ầm ầm nổ ra: ‘Lời này là có ý gì?”



“Chẳng lẽ ý của nó là muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, thẳng đến khi số người chỉ còn lại một nửa, mới được rời đi?”



“Hình như là vậy!”



Mọi người lại một lần nữa im phăng phắc, sắc mặt ai ai cũng đầy vẻ cảnh giác, đề phòng những người đứng bên cạnh.



Vạn Vân Thiên lên tiếng: “Tất cả không nên khẩn trương! Nói không chừng, còn có biện pháp khác để rời khỏi đây! Mọi người tìm xung quanh đi, xem xem có cơ quan nào có thể mở được cánh cửa của lầu hai không”.



Chấp Pháp trưởng lão lập tức nhỏ giọng nói với người trong Bắc gia: “Không được đi loạn, tăng cảnh giác với người chung quanh!”



Bắc Vũ Phong bước đến bên người Âm Tế Thiên hỏi: “Tịch Thiên! Ngươi có thể nhìn ra cơ quan nằm ở đâu không?”



Âm Tế Thiên nói: “Không thể!”



Lúc ở lầu một, không phải là dùng thấu thị mà tìm được chốt mở cơ quan. Ngay cả bản thân hắn khi ấy, cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc!



Bây giờ, hắn không cho là mình có bản lĩnh lớn như vậy, có thể lần thứ hai nói ra được chốt mở cơ quan của lầu hai!



Bắc Vũ Hoành nói: “Trước tiên chúng ta cứ kiểm tra trong những căn phòng kia xem, nói không chừng có thể tìm được!”



Âm Tế Thiên dùng thấu thị nhìn chung quanh lầu hai một lần, mỗi gian phòng đều được trang trí đến cực kỳ lộng lẫy. Hơn nữa, giữa hai gian phòng đều có một cánh cửa liên thông. Bố cục đồng đều như nhau, không có bất luận chỗ nào đặc biệt khác thường!



Chấp Pháp trưởng lão dẫn người của Bắc gia đi kiểm tra các gian phòng, chỉ kém dở bỏ chúng nó ra, thì đến cả xó xỉnh, nóc nhà, xà nhà cũng không để sót.




Âm Tế Thiên tức giận nói: “Đạo lữ của ta, đương nhiên ta phải chiêu cố!”



Bắc Vũ Hoành mỉm cười ôn hòa, không bàn thêm. Hơn nữa, chung quanh đều là người, cũng không tiện nói chuyện!



Ông vươn tay tới gần má của Bắc Minh, đang muốn gạt tóc dính trên ấy ra, bỗng dưng mu bàn tay bị vỗ một cái.



Bắc Vũ Hoành ngẩn người, nghi hoặc nhìn thiếu niên vừa đánh mình!



“Cứ để ta làm!” Âm Tế Thiên giúp Bắc Minh chỉnh đốn mái tóc!



Bắc Vũ Hoành thấy hắn một bộ thoả mãn, bất chợt nghĩ đến cái gì, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười!



Đừng nói là, Tịch Thiên ăn giấm của lão cha như ông nha?



“Quá chán! Thật quá chán!” Âm Tế Thiên nói!



Hắn thật sự chán đến muốn điên, hơn nữa, ngay cả nói chuyện cũng phải nhỏ nhỏ giọng, rất là uất nghẹn!



Bắc Vũ Hoành ngẩn người, nói: “Ta trò chuyện với ngươi!”



“Không! Ta chỉ muốn đi ra ngoài!”



Âm Tế Thiên chẳng muốn ở trong gian phòng này nữa, thầm sử dụng thấu thị, nhìn ra đại điện trên lầu hai. Khi quét đến phía tà tu ở bên kia, thì thấy vài bóng người lén lén lút lút đi tới trước ranh giới.



“Tà tu có động tác!”



Âm Tế Thiên đột nhiên thốt lên, khiến Bắc Vũ Hoành sửng sốt: “Ah?”



Âm Tế Thiên nhìn thấy tà tu cầm vài cái phù chú, ném về phía tu sĩ chính phái đang ngồi tĩnh tọa.



“Bùm” một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó, bên ngoài liền vang lên tiếng kêu thảm thiết!



Mọi người kinh hãi, đồng thời, những ai đang đả tọa đều bừng tỉnh!



“Mẹ nó! Ai ném phù chú, đứng ra cho lão tử!”



Vừa nói xong, tiếng đao kiếm liền vang lên, phép thuật bang bang rung động, ánh sáng chớp nhoáng không ngừng.



Tà tu bên kia truyền tới tiếng kêu la: “Đánh nhau! Có người đánh nhau!”



Trên hành lang, nhất thời loạn thành một đoàn!