Phật Môn Ác Thê

Chương 243 : Thượng cổ bí cảnh (27)

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Chấp Pháp trưởng lão cùng vài vị trưởng lão nghe thấy tiếng đánh nhau, vội bước nhanh tới trước cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài phòng, tu sĩ chính phái đang đấu đến ngươi chết ta sống. Ông không khỏi nhíu chặt mày: “Chúng ta chờ bọn họ chém giết gần xong, hãy đi ra! Tận lực tránh tham dự vào cuộc sát hại ấy!”



Cửa ải này, đối với những tu sĩ như bọn họ mà nói thật sự quá mức tàn nhẫn, không chỉ khiến cho tu sĩ có tu vi thấp cảm thấy vô vàn sợ hãi, mà cũng là khảo nghiệm cho tất cả mọi người!



Nếu bọn họ không gọt nhân số bớt đi một nửa thì sẽ bị nhốt trong này cả đời, chờ đợi trong một không gian nhỏ hẹp tối tăm không ánh sáng, vượt qua năm tháng đằng đẵng, ngày này qua ngày khác. Có lẽ, đến khi một nửa tu sĩ chết già đi, mới có cơ hội ra ngoài.



Bất quá, tuổi thọ của tu sĩ tuy không quá một ngàn năm, thế nhưng ít nhất cũng mấy trăm năm. Liệu những ai có thể chịu đựng được mấy trăm năm?



Bởi thế, bọn họ muốn rời khỏi đây, thì một nửa nhân số phải bị tiêu diệt. Mà nếu đưa ra quyết định như vậy, chỉ sợ cuộc đời sau này của bọn họ không khỏi bị lương tâm dằn vặt khiển trách!



Các vị trưởng lão nhìn đám tu sĩ tựa như kẻ điên ngoài kia, không khỏi thở dài một hơi!



Bọn họ không thể ngăn cản cuộc tranh đấu sinh tử này, mà cũng không ngăn cản được. Hơn nữa, nếu xảy ra tình huống bất đắc dĩ, bọn họ còn phải rút đao gia nhập!



“Trưởng lão! Hình như gian phòng có cái gì đó không đúng!” Một đệ tử Luyện Hư Kỳ chỉ vào vách tường, nôn nóng nói.



Mọi người nhìn theo hướng đệ tử Luyện Hư Kỳ kia chỉ. Vách tường của gian phòng một hồi thì bất chợt trở nên trong suốt, có thể thấy rõ mọi cảnh vật bên ngoài. Một hồi lại quay trở về hình dáng ban đầu, cứng rắn có thể chạm vào được. Thoạt nhìn, thập phần quỷ dị!



Chấp Pháp trưởng lão nhăn chặt mày: “Gian phòng này, hình như sắp biến mất!”



Bắc Thần hỏi: “Chẳng lẽ mấy ngày nay, chúng ta vẫn luôn ở trong gian phòng được tạo nên từ huyễn cảnh?”



Một vị trưởng lão khẽ rên ra tiếng, nói: “Đừng nói đây là Huyễn cảnh chân thực được ghi ở trong sách cổ?”



“Huyễn cảnh chân thực?” Âm Tế Thiên nhìn Bắc Vũ Hoành đầy nghi vấn!



Bắc Vũ Hoành giải thích đơn giản: “Huyễn cảnh chân thực chẳng những để con người nhìn thấy, mà còn có thể để con người chạm vào được. Nó là một tồn tại chân thật, không hề giống như huyễn cảnh bình thường, chỉ có thể mê hoặc tâm trí!”


Thanh âm không nặng không nhẹ được phát ra từ trên lưng Yêu thú cấp mười, mang theo đôi phần lười biếng.



Người của Lăng gia ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi, dùng ánh mắt xem người chết mà chằm chằm vào bọn họ!



Khóe miệng Chấp Pháp trưởng lão giật nhẹ một cái, ông cảm thấy câu này của Tịch Thiên cứ như là nói cho ông nghe!



Một vị trưởng lão khác của Lăng gia âm thầm liếc nhìn Âm Tế Thiên, sau đó lại nhìn Đồng trưởng lão phía dưới. Rồi đột nhiên vung pháp bảo, tấn công về phía Bạch Tư!



Bạch Tư tức khắc nhảy qua bên trái, tránh thoát công kích của vị trưởng lão kia!



Người Lăng gia nhân cơ hội cứu Đồng trưởng lão ra!



Cùng lúc đó, người của Bắc gia cũng đồng loạt xông lên, xáp lá cà với người của Lăng gia. Bạch Tư không tiến vào, mà chỉ phóng ra uy áp với bên đối thủ, khiến cho phe Lăng gia nguyên bản nắm chắc phần thắng, nay lại liên tiếp bại lui.



Mắt thấy sắp diệt trừ được phe Lăng gia, cánh cổng phía lối ra đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt.



Mọi người nghe thấy thế, dần đần ngừng cuộc chiến!



Vạn Vân Thiên vội la lên: “Tất cả dừng tay! Tất cả dừng tay, không cần đánh nữa! Cánh cổng phía lối ra đã mở!”



Tu sĩ còn sống, đều tươi cười mừng rỡ.



Nhưng người Bắc gia lại vừa vui vừa hận. Vui thì không cần nói, hận là, sao cánh cổng không đợi bọn họ giải quyết hết đám người Lăng gia, rồi hãy mở!



Bất quá, mọi người cao hứng chỉ được nửa nén hương. Bởi vì, tuy rằng cửa đã mở, nhưng khe nhỏ hé ra đó, chỉ đủ nhét một ngón tay vào …



Người Bắc gia vừa thấy còn chưa ra ngoài được, liền quay đầu, nhìn những kẻ còn sống bên phe Lăng gia, khóe miệng chầm chậm nhếch lên nụ cười khát máu, tựa hồ muốn nói: Các ngươi trốn không thoát!