Phật Môn Ác Thê
Chương 244 :
Ngày đăng: 13:26 18/04/20
Hơn trăm tu sĩ cao giai của Lăng gia nhìn thấy nụ cười khát máu của phe Bắc gia, sắc mặt liền trở nên tái nhợt. Khi mọi người vừa chuẩn bị rút kiếm đánh chém nhau thêm lần nữa, thì Vạn Vân Thiên hô lên: “Tất cả đừng vội động thủ.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Vạn Vân Thiên. Vạn Vân Thiên đưa mắt quét ngang những thi thể dưới đất, có chút bối rối nói: “Trước hết, xin tất cả hãy thu hồi Khế ước thú vào thú túi.”
Lập tức có người hỏi: “Vì sao?”
Vạn Vân Thiên giải thích: “Ta cho rằng, Khế ước thú cũng tính vào trong đó. Nếu thu bọn nó lại, không chừng cửa ra sẽ mở lớn hơn.”
Tất cả đều bối rối nhìn nhau, thế nhưng không một ai có ý định làm theo. Vạn Vân Thiên có chút giận nói: “Chẳng nhẽ mọi người vẫn muốn chém giết nhau sao? Nếu còn tiếp tục, chỉ sợ người chết tiếp theo có khi chính là các ngươi!”
Nghe vậy, mọi người cũng có chút do dự. Bọn họ không thu Khế ước thú vào là sợ mình bị đánh bất ngờ, sẽ thua thiệt trong cuộc chém giết. Vạn Vân Thiên đành mặc kệ bọn họ, trước cứ ra lệnh cho người của Thiên Tiêu Điện thu Khế ước thú vào đã. Ngay sau đó, tu sĩ của các môn phái, các đại gia tộc cũng lục tục nối gót. Bắc gia và Lăng gia thấy thế, dù không mấy tình nguyện cũng phải làm theo.
Khi tất cả Khế ước thú đều đã thu hồi hết, cửa ra lại một lần nữa vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. Nhưng vừa mở được một khe khoảng chừng hai người chui lọt là ngừng. Vạn Vân Thiên nhẹ mỉm cười, còn những người khác thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, có tiếng nói từ phía Lăng gia:
“Hình như Bắc gia còn chưa thu hồi hết Khế ước thú kìa!”.
Mọi người ngạc nhiên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào con Yêu thú cấp mười. Người bên Bắc gia lại trừng người bên Lăng gia. Trưởng lão Lăng gia cũng nói:
“Mọi người cũng biết, hai phái chính tà không thể đi lấn qua giới tuyến của đối phương. Nếu Bắc gia thu hồi con Khế ước thú kia, có khi cửa sẽ mở rộng hơn rất nhiều. Lúc đó mọi người cũng có thể an tâm đôi phần.”
Âm Tế Thiên híp hai mắt lại. Bắc Thần xì một tiếng:
“Cung trưởng lão, lời của ngươi quả thật buồn cười. Nếu thu một con Khế ước thú vào mà có thể khiến cửa mở rộng thêm một chút, thì ban nãy vừa thu xong hết Khế ước thú, cửa đã mở toang ra rồi!”
Cung trưởng lão không chịu thua thiệt: “Lời nói không chứng minh được gì? Ngươi không thu Khế ước thú vào, sao biết được lời ta nói có đúng hay không?”
Mọi người không khỏi giật mình. Nếu hắn cứ đá như thế, sợ chưa tới một nén nhang, hơn một trăm người phe Lăng gia sẽ đều hóa thành tro tàn. Tất cả chỉ biết câm nín nhìn thiếu niên kia. Âm Tế Thiên chuyển mắt qua mục tiêu kế tiếp. Người nọ âm thầm nuốt nước bọt, vội vàng quay đầu chạy. Kỳ thực gã cũng chẳng biết vì sao mình lại sợ. Có lẽ, gã sợ là mình sẽ giống như đám người Cung trưởng lão vừa rồi, bay về phía biên giới tà khí, biến thành tro tàn. Mà cũng có lẽ, ánh mắt của Âm Tế Thiên quá kinh khủng, giống như là thần chết vậy.
Có kẻ nhìn thấy người Lăng gia quay đầu bỏ chạy, bĩu môi coi thường: “Thật mất mặt, một tu sĩ Hợp Thể kỳ mà lại sợ người thường sao?”
“Thế nhưng, hắn thật là người thường à?”
Hai người nói xong, bốn mắt nhìn nhau. Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, bởi nhìn vào Âm Tế Thiên, không ai thấy được tu vi. Tuy nhiên, hắn thoắt ẩn thoát hiện kia là giải thích như thế nào? Quỷ quái lão tổ đứng ở phía xa, ngó về bên này, ngạc nhiên nói:
“Bổn tọa đã phong ấn linh lực của hắn rồi mà. Như vầy là sao?” Nói đến đây, y lại thấy buồn bực.
Yêu quái lão tổ tò mò hỏi: “Hắn không phải người thường à? Cớ gì lại có thể dễ dàng đá bay tu sĩ Độ Kiếp kỳ như quả bóng thế kia?”
Quỷ quái lão tổ cũng nhíu mày: “Khả năng của hắn thật kỳ quái. Nói đi nói lại, nếu hắn không bị phong ấn linh lực, sao lúc ở Quỷ Tông phái hắn không trốn đi. Với khả năng của hắn, một khi thoát khỏi Quỷ Tông phái rồi thì không thể nào bắt trở lại được!”
Yêu Quái lão tổ cười nhạo nói: “Ai mà biết! Nói không chừng là vì Phách nhi nên mới không trốn!”
Thôn Phách không nói câu nào, bất động nhìn Yêu Quái lão tổ. Sư phụ, ngài đoán trúng phóc rồi!
Quỷ Quái lão tổ hừ lạnh: “Tiểu tử kia chỉ biết một lòng một dạ với người hắn thương. Tiếc rằng đối tượng lại không phải Phách nhi.”
Thôn Phách vẫn không chớp mắt nhìn Âm Tế Thiên, trong lòng vừa vui lại vừa sợ. Vui là người kia lo lắng cho mình đến vậy, vì y mà hắn không ngại để lộ năng lực thật của mình. Sợ là, nếu người kia vẫn tiếp tục như vậy, sẽ dễ trở thành đối tượng để mọi người phòng bị. Đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Thôn Phách dùng truyền âm, nói Âm Tế Thiên nhanh dừng tay. Thế nhưng, hắn tựa hồ không nghe thấy được, vẫn không ngừng tiêu diệt từng người từng người Lăng gia. Âm Tế Thiên giống như bị tẩu hỏa nhập ma, tiến đến gần một tên Lăng gia khác.