Phật Môn Ác Thê

Chương 245 :

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Âm Tế Thiên dùng ánh mắt tựa như nhìn người chết mà chằm chằm vào tên đệ tử Lăng gia kia, khiến hai chân gã không khỏi ớn lạnh, hốt hoảng lùi về sau mấy bước, run lẩy bẩy giơ kiếm lên:



“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”



Lúc đầu, đám người lo lắng cho Âm Tế Thiên đến nỗi tim sắp vọt tới cổ họng. Nhưng bây giờ, bọn họ lại dần chuyển hướng sang Lăng gia. Đột nhiên có cảm giác, kẻ thực sự cần được lo lắng nên là người Lăng gia mới phải. Thôn Phách thấy Âm Tế Thiên không tiếp thu lời mình, sắc mặt y bỗng trở nên căng thẳng, vội bước nhanh tới phía Âm Tế Thiên.



“Phách nhi ngươi muốn đi đâu?” Yêu quái lão tổ thấy Thôn Phách quay ngược trở vào nên mở miệng hỏi. Bất quá khi bà phát hiện hướng đi của Thôn Phách, không khỏi tức giận giậm chân: “Tên ngốc này! Sao mãi mà không chịu quên con lừa ngốc kia chứ!?”



Quỷ quái lão tổ cảm khái: “Nhi đại bất trung lưu!!” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); [Con đã lớn, khó giữ lại]



Âm Tế Thiên không hề biết hành động của mình đã khiến cho toàn bộ mọi người khiếp sợ cực kỳ. Hiện giờ, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là ‘giết sạch người Lăng gia, tuyệt đối không để cho chuyện ngày hôm nay phát sinh thêm lần nữa!!’ Đúng lúc này, có tiếng nói trầm trầm mang đầy vẻ nóng vội chen vào trong đầu hắn: “Tịch Thiên!”



Âm Tế Thiên vừa nghe, bước chân bỗng khựng lại, khóe miệng khẽ giật, nhẹ thì thào: “Minh.”



Thôn Phách đứng ở bên kia, mơ hồ nghe thấy lời Âm Tế Thiên, đáy mắt y mới thoáng có chút yên tâm hơn. Dùng truyền âm nói: (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Tịch Thiên, ngươi nhìn sang phía bên trái, ta đang đứng đây này.”



Nghe thế Âm Tế Thiên chớp chớp mắt, chậm rãi quay đầu. Bắt gặp Thôn Phách ở biên giới tà khí bên kia, đôi con ngươi vốn có chút tối tăm vô thần, nay bỗng chốc nảy lên từng tia tình cảm. Đến khi hắn nhớ ra được người kia là ai, thì hai mắt rực sáng lên, hưng phấn chạy nhanh sang chỗ Thôn Phách. Thế nhưng, mới đi được hai bước đã bị ngăn cản. Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm Bắc Vũ Hoành đang chặn trước mặt mình. Bắc Vũ Hoành nở nụ cười ôn hòa, đưa thân thể Bắc Minh cho Âm Tế Thiên:



“Ôm lấy.”



Âm Tế Thiên ngơ ngác ôm lấy thân thể Bắc Minh. Bắc Vũ Hoành vỗ vai hắn nói:



“Đi thôi.”



“Nhưng…”



Âm Tế Thiên muốn được nói chuyện với Thôn Phách vài câu, còn muốn nhìn y thêm vài hồi. Bắc Vũ Hoành thấy hắn vẫn chần chừ, nói:



“Đạo lữ của ngươi, ngươi đang ôm rồi đó… Còn muốn tìm ai nữa?”



Âm Tế Thiên cúi đầu nhìn nam tử yên tĩnh ngủ trong lòng mình, đôi môi khẽ nở nụ cười, nhẹ hôn lên trán y một cái. Sau đó quên bẵn luôn nam tử tà tu đang đứng bên kia. Thôn Phách thấy vậy, khóe mắt liền giựt giựt: “…”



Bất quá, nếu Âm Tế Thiên đã bình thường trở lại, y cũng an tâm hơn.



Tên đệ tử Lăng gia suýt chết vừa rồi, nhìn Âm Tế Thiên rời đi, cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống đất. Vị đệ tử Bắc gia nào đó thấy gã kia không có đề phòng, cho nên học theo Âm Tế Thiên, tung chân đá bay gã sang phía biên giới. Gã kia bị tà khí ăn mòn, đau đớn đến không ngừng gào thét.



Đám người ngoài cuộc trông thấy mặt đất lại thêm một nhúm tro tàn, không khỏi run run rẩy rẩy.




Có kẻ khinh bỉ đáp trả: “Ngươi đã thấy ai trưng cái giá sách lớn như vậy chưa?”



“…”



Lầu ba cũng giống lầu một và hai, sau khi mọi người tiến hết vào đại điện, cửa lớn lập tức đóng lại, đồng thời dạ quang châu sẽ phát sáng. Bất ngờ, một giọng nói khàn khàn từ một nơi xa xăm nào nó truyền tới: “Trong vòng nửa năm, những người tấn chức cảnh giới tu vi sẽ được rời đi, còn không …”



Giọng nói kia không hoàn thành hết câu, thế nhưng nó lại càng khiến tất cả thêm khủng khoảng. Sắc mặt mọi người không tốt, nhất là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, cực kỳ khó coi. Nếu không phải thiên tài, ai có thể trong vòng nửa năm tấn chức cảnh giới cho được. Huống chi ở đây toàn là tu sĩ cao giai. Không có bốn, năm năm căn bản sẽ không tấn chức được.



Có người lấy lại *** thần, khó tin mà gào lên: “Làm sao có thể! Chỉ nửa năm, sao mà có thể tấn chức cảnh giới được cơ chứ? Trừ phi là thiên tài hoặc là người sắp sửa tấn chức cảnh giới thôi!”



Nói đến thiên tài, mọi người không khỏi ném ánh mắt đố kỵ về phía Âm Tế Thiên, Hiên Viên Duật, Thôn Phách và Bắc Minh. Hiên Viên Duật đầy mặt bình tĩnh, tựa hồ trong vòng nửa năm tăng một tầng tu vi không phải là vấn đề. Thôn Phách thì lại đeo mặt nạ, chẳng ai có thể đoán được y đang nghĩ gì. Mọi người lại nhìn sang Âm Tế Thiên, thấy hắn đang nhíu mày, không biết là lo cho chính bản thân hay là lo cho nam tử nằm hôn mê trong lòng. Bất quá, với năng lực mà hắn mới bộc lộ, có vẻ hắn có tu luyện. Vậy chuyện bị hủy linh căn là giả hay sao?



Kỳ thực, ngoại trừ lo lắng Bắc Minh và Thôn Phách không thể tấn chức, thì Âm Tế Thiên cũng có phần mơ hồ về tu vi của mình. Hắn truyền âm nói với Thôn Phách: “Xem ra, chúng ta chết chắc ở chỗ này rồi!”



“Nhất định không!” Thôn Phách trả lời.



Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Chẳng nhẽ ngươi có thể thăng cấp?”



Thôn Phách đáp: “Không thể!”



Âm Tế Thiên xem thường: “Ta còn tưởng ngươi có thể thăng cấp được!”



Thôn Phách hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao?”



Âm Tế Thiên thở dài: “Ta ngay cả mình đang tu luyện cái gì cũng không biết thì nói chi đến cảnh giới?”



“Đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách để thoát ra ngoài.” Thôn Phách dịu dàng an ủi.



Âm Tế Thiên đề nghị: “Hiện tại, ngươi quay lại thân thể Bắc Minh, có khi sẽ tốt hơn.”



Thôn Phách khẽ khựng: “Ta lại cảm thấy, bây giờ chưa phải lúc quay về thân thể Bắc Minh.”



“Thế nhưng…”



Âm Tế Thiên còn chưa nói hết, những chiếc tủ đột nhiên lóe lên tia sáng vàng rực rỡ. Mọi người giật mình sửng sốt. Ngay sau đó, từng người lập tức bị hút vào trong từng chiếc tủ kia.