Phật Môn Ác Thê

Chương 291 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Ám Vô bất đắc dĩ nói: “Khỏe! Khỏe! Rất khỏe! Lần này ngươi vừa lòng chưa?”



Như vậy Âm Tế Thiên mới chịu hé ra ý cười.



Nếu có thể, hắn cũng chẳng muốn ngày ngày hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Bắc Minh làm gì. Tuy nhiên, thân thể Bắc Minh càng ngày càng kém hơn hẳn, khiến hắn không khỏi lo lắng. Sợ rằng đến hắn khi biết được tin tức, Bắc Minh đã trở thành một thi thể lạnh lẽo như băng.



“Nói thật, ta rất hâm mộ đạo lữ của ngươi. Nếu ta có đạo lữ, người ấy mà quan tâm ta như ngươi thế này, ta có chết cũng không hối tiếc chút nào!”



Âm Tế Thiên buồn cười: “Khi đó, ngươi sẽ không nỡ chết!”



“Ha ha! Nói cũng phải!”



Hai người nói nói cười cười, đi tới một căn phòng.



Bài trí bên trong rất đơn giản, nhưng lại không mất vẻ lộng lẫy xa hoa. Trên bức tường ở chính diện, có treo mành dài đến chạm đất, trước mành đặt một cái nhuyễn tháp, bên cạnh là nước trà và đủ loại tiên quả.



[Là một cái giường nhỏ, có lót tấm đệm đơn giản]



“Đây …” Âm Tế Thiên nhìn căn phòng kín bưng chẳng hề có cửa sổ: “Không phải là phòng giam đó chứ?!”



Chẳng lẽ việc đánh bị thương đệ tử Khí Đan Phủ đã có kết quả?



Cho nên, trước giam hắn ở đây? Sau đó, lại xử phạt hắn sau?



Tuy nhiên, nơi này chẳng giống phòng giam chút nào.



Thiếu chút nữa, Ám Vô đã tức giận đến hộc máu: “Ngươi có thấy qua phòng giam nào xa hoa như vậy chưa?”



Gã bước tới trước bức mành, kéo nó ra. Lập tức, đập vào mắt là Đại điện uy nghiêm nằm ở phía bên ngoài khung cửa sổ.



Âm Tế Thiên đi đến gần đó, hỏi: “Ngoài cửa sổ là nơi nào?!”




Âm Tế Thiên không biết mình đã nhìn bao lâu, mãi đến người thứ năm mươi hai rời đi, hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh và Hiên Viên Duật.



Chẳng lẽ hai người bọn họ không có năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm?



Nên, không vào được?



Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng với thanh âm sốt sắng.



“Mau tìm Luyện đan sư cao cấp tới đây! Mau tìm Luyện đan sư cao cấp tới đây!”



Âm Tế Thiên cấp tốc nhảy dựng lên, chay tới trước cửa sổ, bắt gặp vài tên Minh quỷ vệ đang nâng một người vọt vào phòng nhỏ sau Đại điện.



Hắn không nhìn thấy dung mạo của người kia, chỉ kịp nhìn thấy một góc nhỏ của áo bào.



Góc áo quen thuộc, tức khắc khiến tim Âm Tế Thiên thót lên.



Nếu hắn không nhìn lầm, hẳn góc áo kia là y bào của Bắc Minh.



Đầu óc Âm Tế Thiên nhất thời trống rỗng, hai chân mất hết sức lực, cả người lung lay muốn té xuống đất.



Tíc tắc khi hắn chuẩn bị ngã xuống, có một cánh tay vừa vặn đưa ra đỡ lấy hắn.



“Ngươi làm sao vậy?” Ám Vô nghi hoặc nhìn hắn.



Âm Tế Thiên phục hồi *** thần, mạnh bắt lấy cánh tay Ám Vô, hốt hoảng nói: “Ta muốn tới Đại điện! Mang ta tới Đại điện đi! Ta trông thấy đạo lữ của ta bất tỉnh!”



Cánh tay Ám Vô bị siết đến đau, nhìn hốc mắt đỏ lên của thiếu niên, gã lắc đầu: “Không được! Ta không thể mang ngươi tới Đại điện! Bị Minh Vương biết, chúng ta sẽ bị trách phạt!”



Âm Tế Thiên thấy gã không có ý định đưa mình tới Đại điện, liền mạnh đẩy gã ra, lập tức sử dụng thuấn di! Nhưng không ngờ, hắn lại bị một cỗ lực lượng cực mạnh chặn lại, cả người hung hăng bắn ngược về, ngã lăn ra đất!