Phật Môn Ác Thê

Chương 292 : Nhờ vả

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Ám Vô giật mình nhìn Âm Tế Thiên đang ngã dưới đất: “Ngươi…”



Nếu gã không nhìn nhầm, ban nãy hình như thiếu niên dùng thuấn di?! Âm Tế Thiên nhanh chóng đứng dậy, lại một lần nữa muốn vọt ra khỏi cửa. Nhưng không ngờ, mặc cho hắn dùng bao nhiêu sức lực cũng không kéo được, cửa phòng vẫn đóng chặt.



Ám Vô tỉnh táo lại, vội vàng ngăn lại hành động điên cuồng của Âm Tế Thiên:



“Tịch Thiên! Trong phòng này có bố trí Thượng cổ cấm trận, ngươi không thoát được đâu! Với lại, ngươi không cần phải quá lo lắng, trong Đại điện có Luyện đan sư cao cấp, bọn họ sẽ không để đạo lữ của ngươi gặp chuyện. Hơn nữa, ngươi chẳng có biết y thuật, cho dù ra ngoài được, cũng chỉ biết sốt ruột đứng nhìn mà thôi. Không những không giúp được mà còn quấy rầy đến mấy vị Luyện đan sư ấy chứ.”



[Một dạng trận pháp cấm đoán từ thời thượng cổ]



Âm Tế Thiên nghe gã nói như vậy, mới lấy lại một chút lý trí. Vừa rồi, quả thực hắn có hơi nóng vội. Thế nhưng Bắc Minh bất tỉnh, hắn thật không thể nào ở đây nhàn nhã mà chờ đợi được. Hắn xoay người nói với Ám Vô:



“Ta muốn ra ngoài.”



Ám Vô thấy hắn bình tĩnh hơn, mới nhẹ thở phào: “Cho dù có ra ngoài, ngươi cũng không được phép tới Đại điện. Nhưng nếu ngươi yên lành ở trong này, thì có khi lại biết được một chút tin tức.”



Âm Tế Thiên lạnh mắt liếc gã một cái, sau đó xoay người tiến về phía cửa sổ, nhìn đám Minh quỷ vệ đi đi lại lại trong Đại điện, giọng nói cũng âm trầm: “Nếu đạo lữ của ta xảy ra chuyện bất trắc, ta sẽ chôn cả Minh Ngục theo cùng.”



Ám Vô nhìn thiếu niên mảnh khảnh trước mắt, thầm nghĩ hắn có bản lĩnh gì mà muốn chôn cả Minh Ngục theo cùng.



Bất quá, thấy hắn cáu giận, cho nên nói những lời thiếu lý trí cũng là lẽ thường. Gã không nói gì thêm để tránh châm dầu vào lửa, bèn đi tới đứng bên cạnh thiếu niên, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.



Không biết qua bao lâu, trong Đại điện lại vang lên tiếng ầm ỹ. Ánh mắt Âm Tế Thiên dán chặt vào Đại điện, thấy Hiên Viên Duật được hai tên Minh quỷ vệ đỡ ra ngoài, ngồi vào ghế trên Đại điện. Sắc mặt của y tái nhợt, môi trắng bệch, cả người xụi lơ cứ giống như đã chết rồi. Quỷ đốc vệ bước nhanh tới, nhìn qua sắc mặt Hiên Viên Duật:



“Hắn chỉ bị khô cạn linh lực thôi.”



Sau đó gã lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Hiên Viên Duật, nhờ thế mà sắc mặt y mới tốt hơn một chút.



“Vị tu sĩ đó có thể ngồi nghỉ tạm ở Đại điện, còn được Quỷ đốc vệ cho ăn đan dược, vậy chắc hẳn là đã luyện chế thành công”. Ám Vô bất chợt nói.



Âm Tế Thiên vừa nghe thế, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng thoáng buông lỏng.



Hiên Viên Duật cảm thấy khỏe hơn một chút, mới ngẩng đầu, mệt mỏi hỏi:



“Quỷ đốc vệ, chẳng hay người bạn đồng hành của ta đã ra chưa?”



Quỷ đốc vệ hơi chần chừ, cuối cùng mới nói: “Y ra sớm hơn ngươi, thế nhưng…”



Hiên Viên Duật thấy gã cứ ấp úng mãi, mày liền nhíu lại: “Tình huống rất xấu sao?”
Âm Tế Thiên thở phào, tâm trạng lại lập tức vui vẻ lên. Hắn chỉ sợ Minh Vương không đáp ứng yêu cầu này thôi. Quỷ đốc vệ không nhịn được hỏi:



“Sư đệ của ngươi là Bắc Minh? Đấy không phải là bạn đồng hành của ngươi sao?”



Hiên Viên Duật đáp: “Đúng thế.”



Quỷ đốc vệ lại càng kỳ quái hơn: “Nhưng y vẫn bình thường mà? Vì sao lại nói y mất một hồn? Người mất một hồn sao có thể lí trí và bình tĩnh như vậy được?”



“Ta không rõ tình huống cụ thể là như thế nào. Tuy nhiên, y đúng là thiếu một hồn.”



Lúc này Minh Vương mới lên tiếng: “Bổn vương đã kiểm tra thân thể y rồi. Đúng là thiếu mất một hồn.”



Hiên Viên Duật vừa nghe vậy, liền nói: “Khẩn cầu Minh Vương đại nhân giúp sư đệ Bắc Minh của ta tìm lại một hồn bị mất kia.”



Âm Tế Thiên sốt ruột nhìn chằm chằm cái bóng ở phía sau rèm che. Không biết là hắn ảo giác hay sao, mà cứ có cảm giác Minh Vương cũng đang theo dõi mình.



“Chuyện này, còn phải hỏi chính bản thân y nữa.”



Minh Vương vừa nói xong, tất cả rèm lụa đều được cuốn lên, chủ tọa đã không còn bóng dáng hắn ta đâu nữa. Âm Tế Thiên vội xoay người:



“Ám Vô đại nhân, Minh Vương đại nhân nói như vậy là ý gì?”



Hỏi chính bản thân y? ‘Y’ đó là chỉ ai? Bắc Minh sao?



“Ta không phải Minh Vương đại nhân, sao mà biết được ý ngài là gì?” Ám Vô im lặng một lúc lại nói: “Vừa rồi, chủ tử truyền âm cho ta nói các ngươi không phải người Minh Ngục, không thể cho các ngươi nhập điện. Đợi đạo lữ của ngươi tỉnh lại, các ngươi hãy mau chóng rời khỏi Minh Ngục.”



Sắc mặt Âm Tế Thiên trầm xuống: “Một hồn bị mất kia còn chưa tìm được! Ta sẽ không rời khỏi đây đâu.”



“Nếu Minh Vương không từ chối yêu cầu của bạn ngươi, vậy ngài ấy nhất định sẽ thực hiện.”



Thế nhưng, trên mặt Âm Tế Thiên lại không có vẻ mừng rõ: “Thân thể đạo lữ của ta không chờ lâu được nữa. Trong vài ngày tới, nhất định phải tìm được một hồn kia.”



Ám Vô tức giận nói: “Tịch Thiên! Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Minh Vương đại nhân bận rộn lắm, không thể nói làm là làm ngay được.”



Âm Tế Thiên cũng không thua kém: “Nếu đạo lữ của ta chờ được, bọn ta còn phải cầu Minh Vương sao?”



Nhất thời, không khí trong phòng trở nên đầy mùi thuốc súng, hai người nhìn nhau chằm chằm. Đúng lúc này cửa phòng bất ngờ bị mở ra.