Phật Môn Ác Thê

Chương 296 : Dự cảm xấu

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Chỉ chốc lát sau, Phụng Âm dẫn theo Hạ Hầu Lân từ trong phủ đi ra. Nháy mắt khi hai người kia nhìn thấy Âm Tế Thiên, liền khựng lại. Nhưng rất nhanh đã che giấu vẻ thất thố và đổi thành nét tươi cười. Hạ Hầu Lân nói:



“Tịch Thiên, thật may là ngươi không sao cả.”



Hắn ta đã nghĩ lần này Tịch Thiên chết chắc rồi. Vậy mà mới bị bắt có bảy ngày đã được thả ra, thậm chí toàn thân trên dưới chẳng chút thương tổn. Đúng là người tính không bằng trời tính. Ai mà ngờ được bọn Bắc Minh lại yêu cầu Minh Vương thả người cơ chứ. Âm Tế Thiên cũng mỉm cười đầy giả tạo, đáp:



“Thật ngại quá, đã để các ngươi lo lắng.”



Phụng Âm nhìn về phía Bắc Minh: “Minh đạo hữu đã tìm được thứ ngươi cần chưa?”



“Được rồi.” Bắc Minh híp mắt cười: “Tất cả đều nhờ vào Phụng Âm đại nhân hỗ trợ.”



Phụng Âm nhìn Bắc Minh ngoài cười nhưng trong không cười, lòng bỗng có chút chột dạ, một dự cảm xấu bất giác dâng lên. Hình như, Bắc Minh biết bọn họ có dính líu tới vụ việc của Tịch Thiên. Y giả lả:



“Cũng chẳng phải việc gì lớn, tìm được nó cũng toàn dựa vào sự cố gắng của ngươi và Duật đạo hữu thôi.”



Ám Vô lên tiếng nói: “Cho các ngươi thời gian một nén nhang, cần nói gì thì mau nói đi!”



Phụng Âm ngẩn người: “Ám Vô đại nhân. Sao không để nhóm Minh đạo hữu ở lâu thêm mấy ngày rồi hẵng đi.”



“Đây là lệnh của Minh Vương đại nhân. Ta chỉ làm theo lệnh mà thôi.”



Phụng Âm nghe thế, cũng không dám hỏi thêm, xoay người nói với Hạ Hầu Lân: “Lân, về sau ta sẽ không thể xuống Nhân giới thường xuyên được nữa.”



Trước đây là vì y muốn trả nợ ơn tình. Bây giờ ơn tình đã trả xong rồi, không nhất thiết năm nào cũng phải xuống dưới ấy. Hạ Hầu Lân có chút tiếc nuối:



“Vậy nếu ngươi rảnh, nhớ đến tìm ta đấy. Đừng quên mất người bạn này.”



Phụng Âm cười nói: “Đương nhiên!” Sau đó y khẽ liếc về phía Bắc Minh, rồi nhỏ giọng nói: “Ngươi phải thật cẩn thận!”



Ý của y là muốn nhắc nhở Hạ Hầu Lân, trên đường trở về nhớ đề phòng Bắc Minh hơn một chút, đáng tiếc Hạ Hầu Lân chẳng hiểu được ý tốt của y. Phụng Âm nghĩ, dù sao Hạ Hầu Lân cũng có mây tím hộ thể, chắc một tu sĩ Tu Chân giới không thể làm gì được hắn ta, cho nên cũng không truyền âm nhắc nhở Hạ Hầu Lân thêm. Y lấy mấy bình thuốc cường thân kiện thể ra đưa cho Hạ Hầu Lân, dặn dò vài câu rồi mới để bọn họ theo chân Ám Vô rời đi. Lệ quản sự thấy đám người đã khuất bóng nhưng Phụng Âm vẫn mãi dõi theo, bèn khẽ nhắc nhở:



“Đại nhân, bọn họ đã đi rồi.”



Phụng Âm thở dài nói: “Lệ Nghiêm, ta có một dự cảm rất xấu!”



“Là dự cảm gì?”



“Ta cảm thấy, đây sẽ là lần cuối cùng ta nhìn thấy Lân.”



Lệ quản sự cười nói: “Phụng Âm đại nhân, ngài chỉ là không nỡ rời xa Hạ Hầu công tử mà thôi. Khi chia tay ai cũng sẽ có cảm giác như vậy cả.”
Bắc Minh cười ôm hắn: “Chẳng phải ngươi mệt sao?”



“Ta lừa bọn họ thôi. Nếu không, ngươi sẽ bọn họ kéo đi hỏi han này nọ.” Âm Tế Thiên giữ mặt Bắc Minh: “Ngoan! Để ta nhìn ngươi một chút nào!”



Khóe miệng Bắc Minh cong lên: “Có phải lâu rồi chưa nhìn đâu chứ.”



“Trước kia, ta chỉ thấy mỗi sắc trắng nhợt trên mặt ngươi. Bây giờ không phải vậy, nhìn gương mặt hồng hào này, ta thật muốn cắn một cái cho đỡ thèm.”



Âm Tế Thiên vừa nói xong, liền cúi đầu cắn nhẹ lên má y, sau đó còn không quên kéo áo lên lau đi nước miếng của mình. Bắc Minh cưng chiều nhéo mũi hắn:



“Nào, đừng có động đậy.”



Âm Tế Thiên giữ mặt y lại. Bắc Minh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn, cười:



“Vậy ta cũng nhìn ngươi một cái.”



Y vương tay kéo trâm cài tóc của Âm Tế Thiên xuống, búi tóc đen nhánh nháy mắt xõa thành mái tóc xanh yêu dị. Âm Tế Thiên cười hì hì:



“Muốn nhìn ta cũng phải có điều kiện đó”.



Bắc Minh nhướng mày: “Điều kiện gì?”.



“Ngươi phải khắc sâu khuôn mặt của ta vào trong lòng.”



“Ta đã sớm làm vậy rồi.”



Âm Tế Thiên bất mãn: “Gạt người! Ta chắc chắn ngươi chưa có làm được.”



“Sao lại nói như vậy?”



“Nếu ngươi làm được, ngươi phải nhớ rõ là ta có bao nhiêu cọng lông mi! Ngươi đừng có mà đáp bừa một con số, ngươi cũng biết ta đọc sách nhanh như thế nào rồi đó, bởi vậy ta chỉ cần nhìn qua gương là biết được đáp án ngay!”



Bắc Minh chịu thua hắn luôn. Y bất đắc dĩ nói:



“Vậy được! Ta sẽ nhìn ngươi thật cẩn thận! Rồi thuận tiện đếm xem ngươi có bao nhiêu cọng lông mi.”



Âm Tế Thiên vừa lòng cười: “Thế mới tốt chứ! Đếm luôn cả lông mũi nữa nhá!”



Bắc Minh: “…”.