Phật Môn Ác Thê

Chương 297 : Đợi ta

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Đột nhiên, xoay người một cái, Bắc Minh đặt Âm Tế Thiên ở dưới thân, bình tĩnh chăm chú nhìn khuôn mặt *** xảo của thiếu niên!



Ánh mắt của y thập phần nghiêm túc, nhìn vô cùng cẩn thận, phảng phất như muốn khắc ghi chiều dài lông mi, độ lớn ánh mắt, chiều cao cái mũi và từng tấc da thịt trên khuôn mặt vào hết trong đầu y.



Cuối cùng, y bắt đầu đếm từng cọng lông mi của Âm Tế Thiên, tỉ mỉ, từng chút từng chút chậm rãi đếm.



Nếu đếm sai hoặc quên, liền đếm lại một lần nữa.



Cứ như vậy, y lặp đi lặp lại động tác đó nhiều lần, giống như muốn khẳng định cho thiếu niên biết, y yêu hắn đến nhường nào!



Âm Tế Thiên vẫn không nhúc nhích, mặc y chơi đùa với lông mi của mình. Nhìn nhu tình lộ ra dưới đáy mắt Bắc Minh, miệng hắn khẽ nhếch tạo thành một nụ cười xinh đẹp.



Tuy nhiên, thời điểm cảm nhận được sự lưu luyến của Bắc Minh, ý cười trên môi hắn liền thu lại.



Lúc ở Minh Ngục, nghe Minh Vương nói xong, hắn vẫn luôn không hiểu. Vì cái gì một hồn kia của Bắc Minh lại bị phong ấn trong nốt chu sa của hắn.



Không!



Chính xác mà nói, là phong ấn trong nốt chu sa của Tịch Thiên.



Âm Tế Thiên ngẫm lại, vẫn cảm thấy nói như thế cũng không đúng!



Trước kia, giữa mày của Tịch Thiên không có nốt chu sa, là sau khi hắn xuyên hồn vào cơ thể này, nó mới xuất hiện.



Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra thế này!



Còn có, thời điểm tiến vào Minh đô, vì cái gì tên hiện trên sổ ghi chép không phải là Tịch Thiên mà lại là Âm Tế Thiên?



Theo như lời Minh Vương đã nói, một hồn kia đã sớm tiến vào bảo hộ ba hồn bảy phách của hắn. Vậy, nếu đã có bảo hộ, thế sao hắn lại chiếm cứ được thân thể này?



Và hồn phách của Tịch Thiên trước kia, đã đi đâu?



Mà nếu một hồn kia của Bắc Minh kỳ thực vẫn luôn bảo vệ hắn …



Âm Tế Thiên cảm thấy đầu óc của mình càng lúc càng hỗn loạn, cuối cùng, hắn đành buông bỏ, không cố gở đám bòng bong này nữa.



Mặc kệ điểm xuất phát của mọi chuyện là gì, hiện tại giữa hắn và Bắc Minh, phải có một người quyết định hy sinh!



Haiz!



Vì một hồn kia, ngay cả Minh Ngục bọn họ cũng dám đi. Không ngờ, lộn qua lộn lại một vòng lớn, cuối cùng hóa ra nó lại nằm trong nốt chu sa của hắn.




Không phải là y muốn bế quan sao?



Như thế nào lại giống như Tịch Thiên muốn bế quan, hơn nữa, còn dặn dò nhiều chuyện như vậy!



“Trước kia, thời gian bế quan của ta đều tương đối ngắn. Bất quá, từ sau lần Độ Kiếp hôm bữa, nó bỗng trở nên rất dài!”



Bắc Minh thuận theo hắn, lên tiếng hỏi: “Mất bao lâu?”



“Chậm thì mười năm, lâu thì trăm năm!”



Bắc Minh: “…”



“Chẳng lẽ ngươi không muốn chờ ta?”



Bắc Minh mau chóng nói: “Ta chờ!”



Âm Tế Thiên hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi nhanh như vậy liền đáp ứng! Nhất định là trả lời cho có lệ thôi!”



Bắc Minh: “…”



“Ngươi không nói lời nào, chính là đang ngầm thừa nhận!”



Bắc Minh bất đắc dĩ mỉm cười: “Vậy ngươi muốn thế nào?”



“Ngươi phải thề với Thiên Đạo!”



“Còn phải thề với Thiên Đạo?” Bắc Minh nghi hoặc, muốn ngẩng đầu, không ngờ, lại bị thiếu niên ôm chặt cổ, đè nặng không tha.



“Đúng vậy! Ngươi không thề, ta sẽ không an lòng! Nếu ta không an lòng, bế quan sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma! Ngươi cũng không muốn ta bị tẩu hỏa nhập ma, đúng không?”



Bắc Minh cảm thấy Tịch Thiên có chút cố tình gây sự, nhưng lại giống như đang làm nũng với y. Hơn nữa, hắn tựa hồ thật lo lắng y bị những người khác bắt cóc đi mất. Tóm lại, y cảm thấy thực không thích hợp!



“Ngươi muốn ta thề như thế nào?”



Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ: “Ách… Ngươi đọc theo ta, ta nói cái gì, ngươi thề với Thiên Đạo như thế!”



Bắc Minh nghĩ, mình cũng chỉ còn được gần gũi Tịch Thiên thêm vài ngày nữa thôi. Mặc kệ thề cái gì, chỉ cần Tịch Thiên vui vẻ là tốt!



Y sảng khoái đáp ứng: “Được!”