Phật Môn Ác Thê
Chương 336 :
Ngày đăng: 13:27 18/04/20
Đế Duật ngẩng đầu, đập vào mắt là một đạo sấm sét màu tím ánh kim rất lớn bổ xuống tới, ầm một tiếng, rung chuyển cả đất trời. Ngay sau đó, chúng Thần tướng đứng xa mười trượng kia đều kêu lên thảm thiết, ngã roạt ra hết.
Bắn trúng bọn họ chỉ là những tia lôi điện nho nhỏ ở rìa, thế nhưng cũng đủ đáng sợ hơn Lôi kiếp thứ nhất rồi. Có thể thấy được những lôi Kiếp còn lại sẽ càng kinh khủng cỡ nào.
Đế Duật có chút khó chịu mà nhăn nhăn mày, đạo sấm sét thứ hai khiến cả người y đều cảm thấy đau nhức.
Âm Tế Thiên khẽ giật giật tay chân tê cứng, thư giãn gân cốt. Nếu không phải hắn tu luyện lực linh hồn, giúp hắn thoát thai hoán cốt, thì có khi hắn sẽ chẳng thể nào sống qua được Cửu Thiên Thần Kiếp.
Lúc này đây, tiếng nổ so với ban nãy còn to hơn rất nhiều, cái khe dưới chân lại rộng thêm một trượng, ở xung quanh cũng bắt đầu nứt thêm mấy cái khe khác.
Chúng Thần tướng lồm cồm bò dậy, vội vàng dùng thuấn di tránh xa cái chỗ Âm Tế Thiên đang đứng.
Âm Tế Thiên cúi đầu nhìn phong ấn ở dưới chân, khóe miệng nhếch lên, thêm một đạo Lôi kiếp nữa là đã mở được thông đạo rồi. Hắn giương mắt lên, cười nói với Đế Duật:
“Ngươi muốn tiếp tục ở lại đón Độ Kiếp với ta sao?”
Đế Duật ngước mắt nhìn lên bầu trời với đầy mây đen sấm sét. Y vung tay phất ngang một cái, hỷ phục đỏ thẩm liền được một bộ chiến giáp màu lam nhạt bao quanh, tư thế oai hùng, tựa như chiến thần sắp ra trận.
Y vốn định nhân lúc Âm Tế Thiên còn chưa Độ Kiếp, bắt người lại, rồi kéo hắn đến một chỗ nào đó không có ai biết đến.
Thế nhưng bây giờ, trên trời giăng kín Lôi kiếp, vậy nên cho dù y có nhốt hắn ở bất cứ chỗ nào, thì với sức phá hoại của Lôi kiếp, vẫn sẽ tìm được Âm Tế Thiên, đồng thời còn khiến cho nơi giam giữ ấy bị nổ tan tành thành mảnh nhỏ, có khi liên lụy đến cả y.
Hiện tại, chỉ có thể chờ Cửu Thiên Thần Kiếp đi qua.
Âm Tế Thiên đột nhiên nở nụ cười:
Âm Tế Thiên thấy ảnh hưởng của uy áp có nguy cơ khiến chúng Thần tướng thanh tỉnh, liền vội vàng sử dụng lực linh hồn, thông qua giọng nói, lần thứ hai thét lên ra lệnh:
“Chúng Thần tướng nghe lệnh! Lập tức giết chết Đế Duật.”
Chúng Thần tướng rùng mình, một lần nữa bị khống chế, xách kiếm đánh về phía Đế Duật. Đế Duật trốn trái trốn phải, thả uy áp bao phủ cả Đại điện. Âm Tế Thiên dùng linh hồn lực tạo nên một cái lá chắn bao lại bản thân, Hư Không, Thanh Liên và Hắc Lịch. Đồng thời không ngừng ra lệnh cho chúng Thần tướng công kích về phía Đế Duật.
Hắn nhìn Đế Duật chỉ mãi lo trốn tránh, cười lạnh nói: “Đế Duật, bọn họ đã bị ta khống chế rồi. Cho dù ngươi có thả ra uy áp lớn thế nào đi chăng nữa, cũng không có tác dụng gì đâu.”
Đế Duật liếc mắt nhìn hắn: “Ta quá coi thường ngươi rồi, Tế Thiên!”
“Hiện tại mới nhận ra thì đã quá muộn!” Âm Tế Thiên lạnh lùng “Thế nhưng, nếu không nhờ vào đó, năm xưa ta cũng chẳng có cơ hội thả Đế Minh ra được.”
Đế Duật nghe vậy, sắc mặt tức khắc trầm xuống, y khẽ đảo mắt qua chúng Thần tướng, rồi đột nhiên từ trong cơ thể tỏa ra một cỗ cuy áp cường đại, đánh mạnh về phía chúng Thần tướng, lập tức đánh vỡ Thức Hải của bọn họ.
Âm Tế Thiên nhìn một đám người dần dần ngã xuống, khóe miệng cong nên nụ cười tà ác tựa hoa cà độc dược, vừa hấp dẫn người khác lại rất có lực sát thương.
Đế Duật từng bước từng bước đi tới gần Âm Tế Thiên đang suy yếu dựa vào trên tường, nói:
“Vẫn là câu đó. Ngươi không thoát khỏi tay ta đâu!”
Hắc Lịch vọt tới trước Đế Duật: “Không cho phép ngươi thương tổn chủ tử!”
Đế Duật phất tay một cái, dễ dàng khiến Hắc Lịch văng ra, đập lưng vào tường. Âm Tế Thiên nhìn Hắc Lịch rơi phịch xuống đất, không khỏi nhăn mày. Đế Duật dừng lại trước mặt Âm Tế Thiên: “Tế Thiên, ta cho ngươi thêm một cơ hội tự nguyện đi theo ta. Nếu không, đừng trách ta dùng biện pháp mạnh để áp chế!”
Nghe vậy, Âm Tế Thiên liền bật cười.