Phật Môn Ác Thê

Chương 337 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Nghe vậy, Âm Tế Thiên bật cười ra tiếng!



Nhưng tức khắc, hắn thu liễm tiếu ý, nghiêm túc nhìn chằm chằm Đế Duật, nói: “Đế Duật, ta cũng cho ngươi một cơ hội để chạy trốn, nếu không, đừng trách ta vô tình!”



[Là thu bớt lại tươi cười trên mặt, mình thấy để vậy câu văn hay hơn nên không sửa]



Đế Duật thấy hắn rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ánh mắt trầm xuống, hai tay nhanh chóng vẽ nên một đạo phù ấn, sau đó đánh thẳng nó về phía Âm Tế Thiên.



Âm Tế Thiên nhiu nhíu mắt, nhưng người vẫn không nhúc nhích!



Đột nhiên, có đạo ánh sáng bạc xẹt ngang, phịch một tiếng, phong ấn bị bổ cho dập nát.



“Thái tử Đế Duật! Có vẻ ngài đã quên mất sự tồn tại của tiểu nhân thì phải!”



Hư Không cầm trên tay một thanh trường kiếm màu đen, ngã ngớn nhìn Đế Duật!



Đế Duật chuyển mắt xem Hư Không, cười lạnh một tiếng, sau đó lại trở về trên người Âm Tế Thiên, hành vi này rõ ràng là không để Hư Không vào mắt.



Hư Không giận dữ, giơ thanh trường kiếm đâm mạnh về phía Đế Duật.



Mắt thấy sắp xuyên thủng vào yếu hầu Đế Duật, nói thì chậm, nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, chợt có tia sáng tím lóe qua, loảng xoảng một tiếng, trường kiếm trong tay Hư Không bị cắt gọn thành hai nửa.



Hư Không chẳng chút quan tâm, quẳng chúng nó qua một bên.



Trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn khi không cầm thanh kiếm mình thích nhất ra, nếu không, cũng sẽ bị Quang Thần Kiếm chém gãy.



Bất quá, trên đời này trừ Ám Thần Liêm ra, liền không còn bất cứ Thần Khí nào có thể chống lại nó!



Đế Duật trừng mắt lên, một cỗ lực lượng cường đại vô hình bắn ra, thẳng áp về phía Hư Không.



Nguyên bản Hư Không đã không phải là đối thủ của Đế Duật, đụng phải cỗ lực lượng này, khó lòng phòng bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị nó đánh bay ra ngoài.



Thanh Liên ngồi ở một góc hẻo lánh, nhìn cảnh này mà hai mắt trợn tròn. Từ đầu đến đuôi hắn hoàn toàn không hề thấy Đế Duật ra tay, vậy mà cả đám người cư nhiên bị y đánh bại sạch!



Đế Duật chuyển mắt sang chỗ Âm Tế Thiên ngồi, nào ngờ, nơi ấy đã không còn bóng người.




Đế Duật chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Âm Tế Thiên vụt biến mất, kế đó đột nhiên xuất hiện trước mặt y, giơ ‘Ám Thần Liêm’ trong tay lên, mạnh bổ xuống phía y.



Đế Duật kinh hãi, cuống quít dùng Quang Thần Kiếm đỡ, may mắn chặn kịp ‘Ám Thần Liêm’, chỉ là hai chân của y đã bị lún sâu vào trong đất.



Âm Tế Thiên tăng lớn sức lực, ngăn chặn Quang Thần Kiếm trong tay Đế Duật:“Ta nói với ngươi nhiều như vậy, quả thật là vì kéo dài thời gian, để bản thân khôi phục lại thể lực!”



Khóe môi hắn cong lên nụ cười tàn nhẫn: “Đế Duật, ta đã cho ngươi cơ hội chạy trốn, là chính ngươi không cần!”



Đế Duật cố hết sức chống đỡ ‘Ám Thần Liêm’ trên tay hắn, đồng thời, khẽ liếc mắt nhìn, nơi hai thanh Thần Khí giao nhau,‘Ám Thần Liêm’ cư nhiên không xuất hiện bất kỳ dấu vết.



Nếu đúng như lời Âm Tế Thiên nói,‘Ám Thần Liêm’ là bị hắn sao chép ra. Thế, hắn cũng có thể sao chép được Quang Thần Kiếm luôn rồi?



Nghĩ đến khả năng này, dưới đáy lòng Đế Duật thầm đổ mồ hôi lạnh, cũng hiểu rõ vì sao phụ hoàng lại nóng lòng muốn giết chết Âm Tế Thiên!



Hắn quả thực là một tồn tại đầy uy hiếp, có hắn ở bên người Đế Minh, phụ hoàng vĩnh viễn không có ngày trở mình.



Đế Duật lấy lại *** thần, nhanh chóng dùng thuấn di chạy khỏi Đại điện.



Âm Tế Thiên chế giễu nói:“Giờ mới biết sợ à!”



Thần Hồn Thú bị uy áp của Đế Duật chế ngự, đều lập tức chiếm được giải phóng, nằm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở phì phò.



Âm Tế Thiên dùng thị giác truy tìm tung tích của Đế Duật, đồng thời cũng tìm kiếm cả Diễm Sắc, sau đó quay sang nói với Thần Hồn Thú:“Diễm Sắc bị nhốt trong thú lao, các ngươi đi cứu nàng ra mau.”



“Vâng!” Thần Hồn Thú suy yếu đáp.



“âm đ*o hữu!” Thanh Liên nãy giờ vẫn ngồi ở một góc hẻo lánh, lúc này mới lên tiếng hô.







Cường đại: Đại khái là vừa lớn vừa mạnh.



Chế ngự: Ở đây là bị bị đánh bại, bị khóa lại.