Phật Môn Ác Thê

Chương 338 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Âm Tế Thiên nghe thấy tiếng, xoay người nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của Thanh Liên. Hắn nhăn mày nói:



“Thanh Liên đạo hữu, đây không phải là nơi ngươi nên ở lâu. Chờ cho phong ấn của thông đạo dẫn tới Tu Chân giới mở ra, ngươi nên rời khỏi Yêu giới ngay lập tức.”



Lúc Thanh Liên nhìn lại Âm Tế Thiên, mới chú ý thấy khuôn mặt này của hắn, giống y đúc như bức tượng đá ở trong Vạn Yêu Sâm Lâm. Ban nãy Âm Tế Thiên xuất hiện, Thanh Liên cũng chẳng nhận ra hắn. Nếu không phải do Hắc Lịch chạy lên gọi hắn là chủ tử, còn có thêm nốt chu sa trên trán, thì hắn không hề biết đây là âm đ*o hữu. Thanh Liên ngồi thẳng dậy, gắng sức mở miệng:



“âm đ*o hữu. Rốt cục ngươi là ai?”



Mới vừa rồi hắn còn nghe âm đ*o hữu nhắc tới Quang Thần Vương, là Quang Thần Vương thống nhất Lục giới ư? Tuy nhiên vì sao Quang Thần Vương lại muốn giết âm đ*o hữu?



Âm Tế Thiên nhìn hắn đầy thâm ý:



“Sớm muộn rồi ngươi cũng sẽ biết ta là ai.”



Nghe vậy, đáy mắt Thanh Liên không khỏi phức tạp.



“Sau lần này trở về, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc ngươi sẽ thuần phục được Yêu thú cấp cao, trở thành Ngự thú sư cấp mười.”



Thanh Liên ngẩn người, kinh ngạc nhìn Âm Tế Thiên: “Ý của âm đ*o hữu là gì?”



Âm Tế Thiên không giải thích: “Thế nhưng, có một số chuyện ta phải nhắc nhở ngươi. Tuy rằng ngươi sẽ thuần phục được Yêu thú cấp mười, bất quá như thế không có nghĩa là ngươi có thể kiêu ngạo. Nếu ngươi không cần lực tương tác mà đã có thể thuần phục chúng nó, khiến chúng nó cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, thì đấy mới là chuyện đáng để kiêu ngạo.”



Hắn cũng vì đáp trả lại hành động xả thân đi lấy Yêu đan của Thanh Liên, cho nên mới không thu lại khí tức của hắn ở trên người Thanh Liên.



Từ nay về sau, Yêu thú ở Tu Chân giới đều sẽ thân cận với Thanh Liên.



Thanh Liên biết Âm Tế Thiên đang chỉ cho mình cách câu thông với Yêu thú, bởi vậy rất cẩn thận ghi nhớ kỹ từng chữ từng lời.



“Có biết vì sao đã hơn vạn năm rồi mà Tu Chân giới lại không xuất hiện Ngự thú sư cấp mười không?”



“Vì sao?”




Minh Vương: “…”



Đế Minh trầm giọng hạ lệnh: “Giết hết người của Thần giới!”



“Dạ!” Chín mươi chín Điện chủ lập tức hành động.



Ngay sau đó, bỗng có một tiếng cười vang lên: “Ha ha! Hắc Sát! Lâu quá rồi không gặp!”



Hắc Sát quay đầu liền trông thấy Hư Không mang theo Thanh Liên xuất hiện ở trước mặt.



“Lão tử đang định tìm ngươi tính sổ đây!”



Hắn vươn tay tính đánh vài cái lên lưng Hư Không. Hư Không vội vàng ngăn lại:



“Đừng! Đừng! Đừng! Ta mới bị trọng thương! Không chịu được đâu!”



Hắc Sát thấy sắc mặt y hơi nhợt nhạt nên vội ngừng tay lại, sau đó nhìn sang Thanh Liên: “Hắn là ai?”



“À, là người ở Tu Chân giới, ta đang định đưa hắn về nè!”



Hắc Sát nhìn phong ấn ở cánh cửa thông tới Tu Chân giới: “Phong ấn chưa bị phá!”



Cái đó là do chính tay Đế Duật phong ấn, cho nên bọn hắn cũng không phá được!



Hư Không có chút khó xử nhìn sang Âm Tế Thiên đang đứng ở đằng kia. Tuy nhiên, lúc đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Đế Minh, liền vội vàng quay đầu đi, thức thời chuyển về phía Huyết Hồn trốn ở sau lưng Minh Vương. Huyết Hồn là Minh Vương đời trước, Thần lực xấp xỉ Đế Duật. Năm đó, nếu như không mất Ám Thần Vương, thì hắn cũng không bại dưới tay Đế Duật.



Huyết Hồn nhận được ánh mắt của Hư Không, cười khà khà bước ra:



“Công việc khổ cực như thế, hãy để cho ta tới làm”.