Phế Đô
Chương 93 :
Ngày đăng: 17:47 18/04/20
Hai người đến nhà Trang Chi Điệp uống rượu. Trang Chi Điệp hỏi tình hình điều tra Nguyễn Tri Phi bảo đã thay mắt chó. Anh hỏi:
- Anh không phát hiện ra chứ?
Trang Chi Điệp không phát hiện ra nhưng cười hì hì.
Nguyễn Tri Phi hỏi:
- Anh cười gì vậy? Lúc đầu tôi cứ tưởng thay mắt chó vào sẽ xấu xí khó coi, sau đó mới biết con người mắt như nhau cả. Những cô gái xinh đẹp có cặp mắt tốt lắm, nhưng anh móc con ngươi của cô ta ra, để lên bàn tay anh bảo là mắt người cũng được, là mắt lợn cũng xong, đẹp hay xấu ở chỗ, nó được lắp vào một khuôn mặt như thế nào.
Trang Chi Điệp nói:
- Khuôn mặt anh đẹp lắm, lắp vào cũng đẹp, chỉ có điều anh nhìn tôi thấp đi, có lẽ mắt chó như vậy chăng?
Nguyễn Tri Phi nổi cáu, giơ nắm đấm thụi một quả, nói:
- Nhìn anh thấp đi thật mà, chưa biết chừng con mắt chó này lại khiến cho mình có công dụng và tính năng mà người thường không nhìn thấy!
Rồi đột nhiên Nguyễn Tri Phi ngạc nhiên hỏi:
- Trên tường tại sao lại có một tấm da bò to thế này! Mua ở đâu thế, chuẩn bị may áo khoác da phải không? Có bán cho tôi được không? Văn hoá lần này tôi có ý định, ngoài việc tổ chức biểu diễn triển lãm tất cả nghệ thuật dân gian, còn chuẩn bị trang trí tử tế lại gác chuông và gác trống, trong thời gian tết văn hoá, hàng ngày bảy giờ sáng chuông phải gõ chuông, bảy giờ tối trên gác trống phải đánh trống. Đây là âm thanh của trời đất mà sách cổ đã viết. Hơn nữa trên bốn lầu cổ đông, tây, nam, bắc cũng phải đặt mười tám cái trống và mười tám cái chuông. Đến lúc ấy, trên lầu chuông, trống vừa vang lên tiếng chuông, trống thì trên bốn lầu cổng thành cũng đồng loạt hưởng ứng, không khí sẽ như thế nào nhỉ? Tấm da bò của anh đẹp quá, bán cho bọn tôi làm một cái trống lớn, sẽ đặt trên lầu cổng thành cửa bắc hùng vĩ nhất, được chứ?
Trang Chi Điệp im lặng một lúc rồi đáp:
- Bán thì không bán nhưng các anh có thể lấy đi bịt trống. Chỉ cần bảo đảm cái trống này ngoài tết văn hóa ra, từ nay về sau vẫn còn trưng trên lầu cổng bắc, để nó vĩnh viễn giữ âm thanh trong thành phố này là được.
Nguyễn Tri Phi hớn hở ra mặt, lập tức gỡ tấm da bò trên tường xuống, Trang Chi Điệp cũng giúp một tay, tấm da bò xoà xoà rơi xuống trùm kín người Trang Chi Điệp, lâu lắm không chui ra được. Nguyễn Tri Phi cuộn da bò, định ra về, Trang Chi Điệp lại có phần không chịu nổi, anh bảo:
- Anh mang đi thật à?
Nguyễn Tri Phi đáp:
- Sao lại không thật? Lại tiếc phải không?
Trang Chi Điệp nói:
- Vậy anh để lại cho tôi cái đuôi.
Trang Chi Điệp quay người di vào trong phòng đợi, lại gặp Chu Mẫn đang đi đến. Hai người đứng sững sờ. Trang Chi Điệp hỏi một tiếng:
- Chu Mẫn, cậu có khoẻ không?
Chu Mẫn chỉ đáp một chữ:
- Điệp. Không, gọi là thầy Điệp…Xin chào!
Trang Chi Điệp hỏi:
- Cậu cũng đến đi tàu hoả ư? Cậu định đi đâu vậy?
Chu Mẫn đáp:
- Tôi phải đi khỏi thành phố này, đi xuống phương nam. Thế anh đi đâu?
Trang Chi Điệp đáp:
- Chúng mình lại có thể đi cùng một lối.
Hai người đột nhiên cùng cười. Chu Mẫn liền giúp Trang Chi Điệp vác chiếc va li da, bảo Trang Chi Điệp ngồi trên một chiếc ghế dài, rồi bảo đi mua mấy lon nước uống, liền chen vào gian hàng ở sảnh lớn. Khi Chu Mẫn quay lại thì Trang Chi Điệp đang nằm trên chiếc ghế dài, trên mặt che nửa tờ báo lá cải. Chu Mẫn bảo:
- Anh uống một lon nhé!
Trang Chi Điệp không động đậy. Chu Mẫn mở nửa tờ báo kia ra, thì hai tay Trang Chi Điệp đang ôm cái ba lô con con có đựng cái huyên gốm của Chu Mẫn, nhưng hai mắt trợn trắng dã, cái mồm nghẹo sang một bên. Ở ngoài phòng đợi, ông già kéo cái xe cải tiến bánh sắt lọc cọc, đang đứng dưới một con gấu mèo to tướng được ghép bằng một ngàn chậu hoa, rao to:
- Đồng nát…nào! Đồng nát nào! Ai bán đồng nát nào?
Chu Mẫn đập thình thình vào tấm kính cửa sổ trong phòng đợi. Tấm kính đã bị vỡ, tay anh ta bị mảnh kính găm vào chảy máu, máu đang chảy xuống ngoằn ngoèo như một con giun ven theo tấm kính vỡ, từ trong má. Chu Mẫn nhìn thấy ông già thu mua đồ nát không nghe thấy tiếng hét gọi của anh, nhưng có một người đàn bà xương xương áp sát má vào tấm kính có máu, cặp môi mỏng đang mấp máy. Chu Mẫn đã nhận ra chị ấy là vợ Uông Hy Miên.
Viết xong bản thảo buổi sáng 2 tháng 10 năm 1992
Sửa và chép lại xong tối ngày 20 tháng 01 năm 1993
Sửa lại xong chiều ngày 21 tháng 02 năm 1993
-- Hết --