Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 24 : Hồ lang dò la tin phụng lão
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Hồ Phỉ xem chừng hai người này đều là hạng vô lại quê mùa, càng sinh lòng ngờ vực, liền lớn tiếng quát hỏi:
- Ai sai bọn ngươi đến thóa mạ ta?
Dứt lời hai tay chàng đập đầu hai người cho trán đụng vào nhau. Lập tức cả hai trán đều sưng vù mọc lên như sừng.
Hán tử cắp gà rất nhát gan. Gã vừa bị đâu đã lạy lục rối rít:
- Gia gia! Công công! Tiểu nhân chỉ là đứa con cháu khốn nạn của lão nhân gia.
Hồ Phỉ lại quát:
- Ta không có hạng con cháu đê hèn như ngươi. Nói mau!
Tến ăn cắp gà nói:
- Chủ sòng ở Anh Hùng Hội Quán nói là anh hùng thiếu nợ cờ bạc không trả, bảo bọn tiểu nhân ba tên dẫn dụ anh hùng ra ngoài để đánh một trận. Lão cho bọn tiểu nhân mỗi tên năm đồng tiền bạc. Những con ngựa này cũng của lão cho mượn.
Anh hùng thiếu nợ hay không trả nợ chẳng liên quan gì đến bọn tiểu nhân.
Hồ Phỉ nghe tới đây " ủa " lên một tiếng, chàng lẩm bẩm:
- Hỏng bét! Hỏng bét! Sao ta lại hồ đồ đến thế? Đây là kế Diệu Hổ Ly Sơn của địch nhân.
Chàng đẩy hai tay một cái khiến hai tên vô lại ngã chúi đi.
Hồ Phỉ tung mình lên ngựa hấp tấp quay về đường cũ. Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Bây giờ chắc cha con Phụng Thiên Nam lẩn trốn cả rồi. tòa Phật Sơn trấn rộng lớn thế này biết đi đâu kiếm họ? May mà hắn chiếm sản nghiệp của người ta rất nhiều. Ta lại đến mọi nơi của hắn đại náo một lúc cho thành trời long đất lở, thử xem lão lẩn tránh đến bao giờ.
Chỉ trong khoảnh khắc, Hồ Phỉ trở về đến miếu Bắc Đế. Lúc trước bên ngoài cửa miếu người tới nơi coi đông nghịt nhưng bây giờ bỏ đi hết rồi, đến một thằng nhỏ cũng không còn.
Hồ Phỉ lẩm bẩm:
- Quả nhiên Phụng Thiên Nam đi mất rồi.
Chàng tung mình xuống nưgạ chạy thẳng vào.
Chàng vừa khoa chân bước lên đại điện, bất giác hít một hơi khí lạnh. Hơi thở trước ngựa tựa hồ ngưng trệ. Người chàng lảo đảo muốn ngồi phệt xuống.
Trước đại điện miếu Bắc Đế máu tươi lênh láng khắp mặt đất. Chính là Chung A Tứ, Chung Tứ Tẩu và Chung Tiểu Nhị. Người nào cũng bị loạn đao chém nhừ tử, máu thịt bầy nhầy. Tình cảnh cực kỳ thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn vào.
Hồ Phỉ đứng thộn mặt ra hồi lâu. Bầu nhiệt huyết trồi ngược lên. Chàng không nhịn được, phục xuống đất khóc ròng.
Chàng vừa khóc vừa la:
- Chung Tứ Ca! Chung Tứ Tẩu! Chung gia huynh đệ! Hồ Phỉ này ngu dốt khiến cho các vị phải chết oan.
Chàng thấy ba người chết rồi, mắt mở trừng trừng mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Chàng đứng lên trỏ vào thần tượng Bắc Đế gia tuyên thệ:
- Bắc Đế gia gia! Bữa nay xin Bắc Đế gia gia làm chứng chọ Nếu Hồ Phỉ này chẳng giết được cha con Phụng Thiên Nam để rửa hận cho Chung gia cả nhà bị thảm sát thì sẽ trở về tự tử trước mặt gia gia.
Chàng đập tay đánh " binh " một cái khiến một góc thần án gáy tan tành. Bao nhiêu đồ thờ, lò hương cùng cây đèn trên án đều rớt xuống đất lổng chổng.
Chàng định thần lại ra ngoài cửa miếu dắt ngựa vào. Chàng đặt ba xác người lên lưng ngựa, trong lòng hối hận tự trách:
- Ta nhỏ tuổi ngu ngốc không hiểu những trò ma quỷ trên chốn giang hồ lại đòi can thiệp vào việc bất bình làm hạ ba mạng người. Trong nhà họ Phụng dù đầy đao kiếm vạc dầu, bữa nay ta cũng phải sấn vào giết bọn chúng một trận tơi bời hoa lá.
Chàng liền dắt ngựa đi ra đường lớn.
Hồ Phỉ vừa đi vừa chú ý nhìn quanh. Sau khi chuyển qua mấy góc phố, chàng ngó thấy một tòa phủ đệ lớn tường trắng ngói đen. Trên cổng treo tấm biển đề bốn chứ lớn Nam Hải Phụng Đệ, khí thế hùng vĩ. Cổng ngoài cổng trong đều mở toang.
Trong nhà trống trải không một bóng người.
Hồ Phỉ lẩm bẩm:
Đù hắn có bố trí cơ quan khắp nơi, ta cũng cho một mớ lửa đốt cái động rùa của hắn đi, thử xem hắn có chường mặt ra không?
Chàng toan đi tìm củi đuốc và cỏ khô để phóng hỏa thì đột nhiên dẫy nhà phía sau và ở hai bên đều có khói lửa bốc lên. Chàng ngơ ngác một chút rồi hiểu ngay, nghĩ thầm:
- Phụng Thiên Nam đã là tay lợi hại chẳng khi nào chịu vứt bỏ sản nghiệp mà không tiếc rẻ. Nay hắn tự mình châm lửa đốt cháy hết gia tài là đã nhất định xa chạy cao baỵ Ta không rượt theo ngay thì e rằng hắn trốn biệt không còn thấy tông tích đâu nữa.
Nhà quán tươi cười đáp:
- Vậy khách quan hãy thủng thẳng lên đường.
Hồ Phỉ toan chạy đi kiếm tông tích con ngựa trắng thì chủ quán tiễn ra cười nói:
- Khách quan! Bữa nay khách quan hết tiền xài, vậy tại hạ chỉ điểm cho khách quan qua nẻo đường có chỗ ăn chỗ ngủ.
Hồ Phỉ không thích lắm chuyện muốn bỏ đi nhưng chàng lại nghĩ:
- Đường lối nào? Phải chăng hắn chỉ điểm cho mình tìm cái bọc?
Rồi chàng gật đầu.
Chủ quán cười nói:
- Chuyện này trăm năm chưa chắc đã được gặp một lần. Khách quan đã vận lắm.
Nguyên Vạn lão quyền sư ở Phong Diệp Trang tạ thế trước đây bảy ngày. Bữa nay bắt đầu mở đám.
Hồ Phỉ hỏi:
- Cái đó có liên can gì đến tại hạ?
Chủ quán cười đáp:
- Liên can lắn chứ.
Hắn quay lại lấy một đôi bạch lạp, một mớ giấy vàng đưa cho Hồ Phỉ nói:
- Ở đây đi về hướng Bắc không đầy ba dặm thì đến một nơi có mấy trăm cây phong bao quanh một trang viện lớn. Chính là Phong Diệp Trang. Khách quan cầm hương nến đi điếu tang vào vái trước linh đường Vạn lão quyền sư rồi ăn ở ngay đó. Sáng mai khách quan lại bảo thiếu tiền lộ phí thì ít nhất người ta cũng đưa một lạng bạc để tiễn chân.
Hồ Phỉ nghe nói người mới chết là Vạn lão quyền sư thì ngay đến lão là người võ lâm, cũng muốn tới viếng. Chàng liền hỏi:
- Sao ở Phong Diệp Trang người ta hiếu khách như vậy?
Chủ quán đáp:
- Trong vòng mấy trăm dặm dải Tương Nam còn ai không biết Vạn lão quyền sư là người khẳng khái hào hiệp? Có điều hồi sinh tiền Vạn lão quyền sư thích kết giao anh hùng hảo hán. Con người không biết võ nghệ như khách quan thì nay nhân lúc lão gia chết rồi đến kiếm chác cũng không sao.
Hồ Phỉ toan nổi nóng nhưng chàng lại cười, chắp tay:
- Đa tạ quán chủ có lòng chỉ điểm.
Rồi chàng hỏi:
- Thế thì những bậc anh hùng bạn hữu với Vạn lão quyền sư hồi sinh tiền chắc bữa nay cũng đến điếu tang phải không?
Chủ quán đáp:
- Cái đó đã hẳn! Khách quan đến coi cho rộng tầm mắt.
Hồ Phỉ nghe chủ quán nói hợp lý liền lấy hương nến ra đi về phía Bắc. Chàng đi chưa đầy ba dặm quả đúng như lời chủ quán, đã đến một tòa trang viện xung quanh có mấy trăm cây phong vây bọc. Ngoài cổng trang có treo đèn lồng giấy trắng viết chữ màu lam. Đây là tiêu biểu của nhà có tang.
Hồ Phỉ bước qua cổng tiến vào liền nghe kẻ đánh trống người thổi kèn.
Trong tòa linh đường rộng lớn, hai bên treo đầy đối trướng bằng vải trắng.
Hồ Phỉ tiến vào trước linh tòa quỳ xuống đập đầu nghĩ bụng:
- Bất luận lão là ai nhưng đã là tiền bối võ lâm thì ta có lạy mấy lạy cũng đáng.
Lúc chàng quỳ lạy, ba người hiếu tử mặc áo trắng quỳ xuống đáp lễ.
Hồ Phỉ đứng lên, ba người hiếu tử vái chàng, chàng cũng vái lại.
Trong ba người này, hai người thân thể cao lớn còn một người vừa thấp vừa nhỏ nhưng đầy vẻ tinh lanh. Tướng mạo lại khác nhau không ai giống ai chút nào. Hồ Phỉ bụng bảo dạ:
- Ba cậu con của Vạn lão quyền sư chắc không phải do một bà sinh ra mà là con của ba bà.
Chàng quay ra đã thấy trong đại sảnh chật ních khách đến viếng tang. Một nửa là thân sĩ ở trong làng, một nửa là hào sĩ võ lâm. Chàng chẳng quen biết một người nào. Dĩ nhiên cha con Phụng Thiên Nam không có ở đây mà Tử Y nữ lang cũng vắng bóng.