Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 27 : Tỷ mai hoa tử y thủ thắng

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Lão đảo cặp mắt tam giác nhìn mọi người một lượt nói tiếp:



- Điều thứ ba là đề nghị dùng võ công để ấn định chưởng môn có điều không ổn.



Nhân phẩm những người học võ có kẻ hay người dở. Nếu người võ công cao cường mà tư cách đê hèn tiểu nhân thì suy tôn lên làm chưởng môn thế nào được?



Lão vừa nói câu này, nhiều người lẩm nhẩm gật đầu. Họ cho rằng hành động của lão tuy cổ quái, hình thù tay kỳ dị nhưng lão nói rất hợp lý.



Viên Tử Y cười lạt hỏi lại:



- Nếu cả ba điều kiện mà ta không theo điều nào thì sao?



Lưu Hạc Chân đáp:



- Còn sao nữa? Lão phu đành đưa mấy rẽ xương khô cho cô nương bẻ nát ra.



Hồ Phỉ nghe hai người lý luận gay go biết rằng khó lòng tránh khỏi cuộc động thủ. Từ ngày chàng trưởng thành hành hiệp trên chốn giang hồ, từng gặp quan lại nhà Thanh lấn ác bách tính, tham quan bạo ngược, đã đem lòng chán ghét, bây giờ thấy Lưu Hạc Chân tuy tướng mạo quê mùa mà dám công nhiên nhục mạ bọn thị vệ Đại Thanh, giọng nói đầy vẻ chính khí nên ngấm ngầm mong lão đắc thắng.



Nhưng Tử Y nữ lang ra tay mau lẹ, bản lãnh cao thâm muốn thắng nàng không phải chuyện dễ.



Viên Tử Y thái độ ngạo mạn, coi Lưu Hạc Chân chẳng vào đâu. Nàng hững hờ nói:



- Lão định tỷ quyền cước hay đao thương?



Lưu Hạc Chân đáp:



- Cô nương đã tự xưng là đệ tử của Vi Đà môn, vậy chúng ta tỷ thí môn pháp bảo trấn sơn của phái Vi Đà.



Viên Tử Y hỏi:



- Báu vật trấn sơn là gì? Lão nói huỵch toét ra đi! Ta rất ngán những người nói lòng vòng.



Lưu Hạc Chân ngửa mặt lên trời cười ha hả đáp:



- Cô nương đến bảo vật trấn sơn của bản môn cũng không biết thì còn làm chưởng môn thế nào được?



Viên Tử Y hơi lộ vẻ bối rối nhưng chỉ nháy mắt bình tĩnh lại, hỏi:



- Võ công của bản môn đã tinh thông lại cực kỳ rộng lớn. Chỉ luyện được một chiêu nửa thức đến trình độ cao đã đủ hoành hành thiên hạ. Lục Hợp Đao cũng vậy, Lục Hợp Thương cũng thế, chẳng môn nào không phải là vật chí bảo của bản môn.
- Tiểu lão xin phô trương cái dở.



Lão chắp tay là để tạ Ơn Hồ Phỉ đã liệng chung giúp mình. Tuy lão không hiểu ai đã xuất thủ viện trợ nhưng cũng biết hai chung rượu từ phía Hồ Phỉ liệng ra.



Viên Tử Y tâm tư cực kỳ linh mẫn. Nàng thấy Lưu Hạc Chân vặn hỏi môn phái đã nghĩ ngay cách thắng lão. Lúc nào lão cũng chấp tay trở về vị trí đoạt trung trang, nàng liền ra chiêu Cổn Thủ Hổ Tọa đúng là võ công chính tông Lục Hợp Quyền.



Sau mấy chiêu Lưu Hạc Chân lại dần dần chiếm được thương phong. Lần này lão động thủ, cất bước càng thận trọng hơn trước chỉ sợ trong quyền chiêu của đối phương lại xảy biến hóa.



Lão chiết giải mấy chiêu nữa thấy đối phương không biến đổi quyền pháp đã hơi yên dạ.



Viên Tử Y sử chiêu Đả Hổ Thức, lão liền hư điểm chân phải về phoá trước đồng thời ra chiêu Long Thám Hải.



Đột nhiên bàn chân phải cảm thấy có điều khác lạ liền đưa mắt ngó xuống không khỏi giật mình kinh hãi vì thấy cái chung rượu nguyên trước đặt úp xuống không biết đã lật ngửa lên từ hồi nào. May mà lão chỉ hư điểm chân phải vào, nếu thực sự bước lên nhất định phải bể chung đồng thời người chúi về phía trước và thất bại rồi. Lưu Hạc Chân trong lúc hoang mang vội dời bước qua trôn chung khác, người lão lảo đảo, lưng toát mồ hôi lạnh.



Bỗng thấy Viên Tử Y lúc giơ chân trái lên, cả chung rượu cũng lên theo, lão không hiểu bàn chân nàng vận kình cách nào mà lúc đặt xuống đã lật ngửa chung lên rồi.



Chân trái Viên Tử Y đặt xuống, chân phải nàng nhấc lên lại lật ngửa cái chung khách, khinh công của nàng thật ít người bì kịp.



Lưu Hạc Chân bụng bảo dạ:



- Chỉ còn cách hạ nặng tay gấp rút khiến thị chưa kịp lật hết chung đã bị đánh rớt xuống Mai Hoa Trang là được.



Lão liền gia trọng chưởng lực tiến đánh mau lẹ.



Ngờ đâu Viên Tử Y lại không chịu thẳng thắn đối quyền với lão mà chỉ du tẩu xung quanh, thân pháp mau lẹ dị thường. Chân nàng vừa đặt vào chén lập tức thay đổi không dừng lại trong nháy mắt.



Khoảnh khắc, trong ba mươi sáu chung rượu nàng đã lật được ba mươi tư chiếc chỉ còn hai chiếc Lưu Hạc Chân đặt chân lên là chưa lật.



Trước tình trạng này, Lưu Hạc Chân mà đưa chân dời qua nơi khác là bể chung.



Chỉ còn đường đứng nguyên tại chỗ.



Lão ngẩn người ra vẻ mặt thê thảm nói:



- Cô nương thắng rồi!



Dứt lời lão bước xuống đất, mặt vàng như nghệ.