Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 36 : Điền quy nông ám hại miêu gia

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Hồ Phỉ ngó thấy vợ chồng Lưu Hạc Chân chạy về phía tây toan co gò rượt theo,bỗng phía trước có ba người chạy tới. Ba người này đều mặc hiếu phục. Không cần nhìn rõ mặt cũng nhận ra Chung Thị Tam Hùng.



Hồ Phỉ thấy Miêu Nhân Phượng hay tay bưng mắt, vẻ mặt cực kỳ đau khổ muốn đến cứu trợ nhưng lại sợ đột nhiên y phóng chưởng đánh ra. Vừa rồi chàng đã cùng y trao đổi một chiêu là chưởng lực đối phương ghê gớm vô cùng.



Chàng vội hô lớn:



- Miêu đại hiệp! Tại hạ tuy chẳng phải bạn hữu của đại hiệp nhưng quyết không gia hại đại hiệp đâu. Đại hiệp tin được chăng?



Mấy câu này chàng nói bằng một giọng rất thành khẩn. Miêu Nhân Phượng tuy chưa nhìn thấy mặt, lại mới bị gian nhân ám toán, cặp mắt đau như dao cắt nhưng vừa nghe thấy thanh âm Hồ Phỉ tự nhiên cảm thấy thiếu niên này không phải hạng tồi bại. Thật là anh hùng lại biết anh hùng, mới nửa câu đã ý hiệp tâm đầu. Y nói ngay:



- Tiểu huynh đệ ngăn chặn gian nhân ở ngoài cửa cho ta.



Y không trả lời câu hỏi của Hồ Phỉ mà bảo chàng ngăn chặn ngoại địch thì dĩ nhiên coi chàng như bạn thân.



Hồ Phỉ trước ngực nóng bừng cảm thấy câu nói này hào khí ngất trời. Nếu chẳng phải bụng dạ khoát đạt của bậc đại anh hùng đại hào kiệt quyết không thể thốt ra được.



Miêu Nhân Phượng nói một câu đủ khiến cho Hồ Phỉ khâm phục. Chàng thấy Chung thị huynh đệ còn cách cửa nhà chừng hai chục trượng liền cầm cây đèn nến chạy vào bếp múc bầu nước trong đưa cho Miêu Nhân Phượng nói:



- Đại hiệp rửa mắt lẹ đi!



Miêu Nhân Phượng tuy mắt đau kịch liệt nhưng tâm trí hãy còn sáng suốt. Y nghe rõ trên đường lớn trước mặt có ba người chạy tới. Mặt sau nhà lại có bốn người đã nhảy lên nóc nhà.Y đón lấy bầu nước lạng mình tiến vào nội phòng, bồng đứa con gái nhỏ lên rồi mới cúi đầu xuống rửa mắt.



Thứ độc dược này thật là khủng khiếp, dùng nước rửa lại càng đau thấu tâm can.



Con nhỏ đang mơ màng cất tiếng hỏi:



- Gia gia! Gia gia chơi với Lan nhi ư?



Miêu Nhân Phượng đáp:



- Ừ! Lan nhi ngoan lắm! Gia gia đang bồng Lan nhi đây, Lan nhi đừng mở mắt ra, cứ nhắm mắt lại mà ngủ.



Con nhỏ hỏi:



- Con sói già không ăn thịt cừu non chứ?



Miêu Nhân Phượng đáp:



- Không có đâu. Người đi săn tới nơi, con sói già chạy mất rồi.



Con nhỏ thở phào một cái, nét mặt lộ vẻ mỉm cười rồi cúi vào ngực phụ thân mà ngủ.



Hồ Phỉ nghe hai cha con đối đáp ban đầu sửng sốt một chút rồi chàng hiểu ngay trước khi con nhỏ đi ngủ đã nghe phụ thân kể chuyện cổ tích con sói già muốn ăn thịt con cừu non. Nó đang ngủ sực tỉnh nhớ câu chuyện này mới hỏi vậy.



Hiện giờ Chung thị tam hùng chỉ còn cách cửa lớn chừng mười trượng lại nghe hai tiếng vèo vèo. Hai người từ trên nóc nhà nhảy xuống sân.



Hồ Phỉ đóng cửa lại, kéo cái bàn chặn phía trong khín cho Chung thị huynh đệ không thể vào nhà ngay được để khỏi bị tiền hậu giáp công. Tiếp theo chàng phất tay áo quạt tắt ngọn nến.



Hai người nhảy xuống sân rồi thấy trong nhà không có lửa sáng chưa dám sấn vào ngay.



Miêu Nhân Phượng khẽ nói:



- Để bọn bốn người tiến vào.



Hồ Phỉ đáp:



Đạ!



Chàng lấy hỏa tập quệt lửa lên châm vào đèn nến, đặt xuống bàn.



Bỗng nghe ngoài cửa lớn Chung Triệu Anh cất tiếng hô:



- Chung thị huynh đệ là Triệu Anh. Triệu Văn, Triệu Năng ở Ngạc Bắc xin bái kiến Miêu đại hiệp để báo việc khẩn cấp.



Miêu Nhân Phượng hắng đặng một tiếng chứ không trả lời.



Hai người trong sân một cầm đao còn một sử cây Tam tiết côn. Chúng thấy Miêu Nhân Phượng cặp mắt nhắm nghiền không mở ra được nhưng khiếp oai con người Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ vẫn chưa dám tiến vào nhà. Người cầm đao nhìn lên nóc nhà vẫy tay một cái, hô:



- Hắn đui mắt rồi!



Hai người trên nóc nhà cả mừng nhảy xuống.



Hồ Phỉ ngó thấy thân thủ hai người rất này rất mau lẹ. So với hai người kia, bản lãnh của chúng còn cao cường hơn nhiều. Chàng đẩy song chưởng về phía trước quát:




Chung Triệu Văn cùng Chung Triệu Năng quanh ra sau nhà, khiêng lu nước đặt sang một bên, quát lớn:



- Lên đây?



Bỗng nghe trong giếng có tiếng thở hồng hộc mà là thanh âm hai người.



Bình một tiếng vang lên rồi chát một tiếng tiếp theo, lại còn tiếng nước động bì bõm. Dường như hai người đang đánh nhau kịch liệt.



Cái giếng này một người xoay sở còn khó khăn thì hai người đánh đấm nhau làm sao được?



Chung Triệu Anh cầm sợi dây đầu có buộc thùng thả xuống lớn tiếng hô:



- Bám vào miệng thùng để ta lôi các ngươi lên.



Y cảm thấy giây nặng chĩu biết là người phía dưới nắm lấy rồi liền vận kình lực kéo dây lên. Quả nhiên thấy hai người ướt đầm đìa.



Lưu Hạc Chân chân chưa chấm đất đã phóng chưởng đánh người kia.



Người kia võ công kém hơn lão, ở trong giếng đã bị an đòn và bị uống nước no,người hôn mê ly bì.



Chung Triệu Nang cầm cặp quán quan bút chí vào sau lưng hai người quát:



- Muốn sống thì đừng động thủ nữa.



Chung thị huynh đệ nắm hai người lôi lên nhà. Lúc này Hồ Phỉ đã giao đứa nhỏ lại cho Miêu Nhân Phượng. Chàng thắp đèn rồi cùng Chung Triệu Anh đứng hai bên.



Phòng ngủ bị trận hỏa tai, nước đổ đầy nhà không còn chỗ đứng. Miêu Nhân Phượng đặt con gái xuống giường ở trong sương phòng, lúc quay ra thì Chung thị huynh đệ đã bắt Lưu Hạc Chân và một người nữa đưa tới.



Miêu Nhân Phượng thở dài nói:



- Thanh danh của Vi Đà Song Hạc hai mươi năm trước ta đã nghe nói đến. Vạn sư huynh không phải là hạng tồi bại trên chốn giang hồ.



Lưu Hạc Chân đáp:



- Miêu đại hiệp! Tại hạ mắc lừa gian nhân, hối hận thì đã không kịp nữa. Mắt đại hiệp bị thương nặng lắm không?



Chung thị huynh đệ " ủa " lên một tiếng. Họ không hiểu Miêu Nhân Phượng bị thương ở mắt là việc vừa xảy ra.



Miêu Nhân Phượng xoay về phái hán tử sử đao nói:



- Phải chăng ngươi là đệ tử của Điền Quy Nông? Võ công của Thiên Long Môn ngươi đã học đến bảy thành hỏa hầu rồi.



Hán tử chẳng còn hồn vía nào nữa, quỳ mọp xuống đập đầu lia lịa đáp:



- Miêu đại hiệp! Tiểu nhân vâng lệnh người sai khiến chứ không phải tự mình hành động. Xin lão nhân gia rộng lượng dung tha.



Hắn oẹ hai tiếng miệng thổ nước ra.



Lưu Hạc Chân thóa mạ:



- Gian tặc! Ngươi lừa gạt ta thật là đau khổ!



Lão nhảy xổ lại toan động thủ.



Chung Triệu Anh giơ tay cản lại hỏi:



- Có điều gì cứ nói tử tế. Đầu đuôi vụ này ra làm sao?



Lưu Hạc Chân cũng là nhân vật nổi danh trong võ lâm vì mắc lừa kế kẻ khác,mà khi cấp bại hoại không kiềm chế được. Lão bị Chung Triệu Anh cản lại liền nghĩ tới mình hành động sai lầm lại bị người liệng xuống giếng, tình trạng rất thảm bại, bình sinh lão chưa gặp chuyện gì đại nhục thế này bao giờ. Mắt tối sầm lại, lão ngồi thứ người ra đáp:



- Hỏng rồi! Hỏng rồi! Miêu đại hiệp! Tại hạ rất lấy làm hổ thẹn.



Miêu Nhân Phượng đáp:



- Trong một đời người chẳng ai là không bị tiểu nhân lừa. Cái đó chẳng có chi đáng kể. Chắc Lưu huynh bị kẻ khác lừa gạt đưa thơ cho tại hạ?



Hai mắt y trúng độc đui mù rồi mà nói năng vẫn ôn hòa khiến Hồ Phỉ cùng Chung thị huynh đệ ngấm ngầm bội phục.



Lưu Hạc Chân đáp:



- Người này tên gọi Trương Phi Hùng, ngày trước dã chịu ơn của Vạn sư ca nên được tin Vạn sư tạ thế đến điếu tang.