Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 39 : Bầy lang sói phá hoại vườn hoa

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Chung Triệu Văn nửa đời bôn tẩu giang hồ mà chưa từng gặp cảnh tượng hồi hộp như bữa naỵ Ba anh em hắn đã ăn mặc như kiểu tang gia khiến người ngó thấy phải sợ hãi nhưng hắn gặp tình trạng này trong lòng không khỏi xao xuyến,



khẽ hỏi Hồ Phỉ:



- Làm thế nào bây giờ?



Hồ Phỉ đáp:



- Chúng ta theo lẽ cầu kiến rồi tùy cơ ứng biến.



Hai người liền tung ngựa vọt tới, còn cách dẫy cây thấp thoáng chừng vào trượng, xuống ngựa dõng dạc hô:



- Bọn vãn bối là Chung Triệu Văn ở Ngạc Bắc và Hồ Phỉ ở Liêu Đông xin có lời thỉnh an Dược Vương tiền bối.



Mấy câu này từ huyệt Đan Điền đưa ra, thanh âm không vang dội mấy nhưng trong vòng hơn dặm cũng nghe thấy. Người ở trong nhà dĩ nhiên nghe rõ mồn một.



Sau một lúc không thấy động tĩnh gì. Hồ Phỉ lại hô lần nữa. Trong tòa nhà tròn vẫn tuyệt vô phản ứng, tựa hồ không có người ở.



Hồ Phỉ lại lớn tiếng:



- Kim Diện Phật Miêu đại hiệp trúng độc bị thương. Kẻ dùng độc dược đã lấy cắp ở nơi tiền bối. Xin tiền bối mở dạ từ bi ban cho thuốc giải.



Bất luận chàng nói gì trong nhà thuỷ chung vẫn yên lặng như tờ.



Sau một lúc khá lâu, trời tối mịt. Hồ Phỉ khẽ hỏi:



- Chung Nhị ca! Nhị ca tính sao bây giờ?



Chung Triệu Văn đáp:



- Cặp mắt của Miêu đại hiệp đui mù, chúng ta đã đến đây chẳng lẽ lại trở về không?



Hồ Phỉ nói:



- Đúng thế! Dù là đầm rồng hang cọp cũng phải vào coi.



Cả hai người đều nổi lòng động võ, nghĩ thầm:



- Độc Thủ Dược Vương tuy chuyên nghề dùng độc nhưng võ công vị tất đã cao thâm. Chúng ta dùng cả hai đường cương nhu để xin thuốc giải cho bằng được.



Hai người liền buông giây cương, tiến lại gần dẫy cây thấp thấy những cây này cành lá rậm tạp kín mít, không xuyên qua được.



Chung Triệu Văn tung mình nhảy lên cao vượt qua bụi cây thấp vào trong.



Người hắn đang chơi vơi trên không bỗng ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, mắt tối sầm lại, lập tức ngất đi rớt xuống bên bụi cây.



Hồ Phỉ thấy vậy cả kinh. Chàng cũng nhảy lên theo, lúc người đang vượt qua dẫy cây thấp, mũi ngửi thấy mùi hương khác lạ chỉ chực nôn ọe.



Chàng hạ mình xuống rồi, vội đưa tay đỡ Chung Triệu Văn sờ mũi thấy còn hơi thở nhưng hai mắt nhắm nghiền. Ngón tay và da mặt lạnh toát.



Hồ Phỉ bụng bảo dạ:



- Chưa cầu được thuốc giải cho Miêu đại hiệp thì Chung nhị ca lại trúng độc. Cả ta cũng thấm hơi độc rồi, có điều chất độc chưa phát tác ra mà thôi.



Chàng lún thấp người xuống nhảy vọt đén trước căn nhà tròn, miệng hô lớn:



Được Vương tiền bối! Vãn bối tay không đến bái trạng, thực chẳng có ý nghĩ gì đen tối. Dược Vương không cho bái kiến là bắt buộc vãn bối hành động vô lễ.



Chàng nói câu này rồi nhìn kỹ bức tường xung quanh nhà trọn thì thấy từ trên nóc nhà xuống đến chân toàn một màu đen sì. Hiển nhiên không phải kiến tạo bằng thổ mộc.



Chàng không dám đưa tay ra đẩy. Nhưng bốn mặt sạch không, ngay một mảnh gạch đá nhỏ cũng chẳng sao kiếm được. Chàng liền móc đĩnh bạc trong bọc ra khẽ gõ vào tường ba cái, quả nhiên nghe tiếng choang choảng như loài kim thuộc.



Hồ Phỉ lại tính chuồn đĩnh bạc vào bọc, khẽ cúi đầu xuống bỗng ngửi thấy mùi thanh hương thoang thoảng liền phẫn khởi tinh thần. Đầu óc đang hôn mê vừa ngửi thấy mùi hương lập tức tỉnh táo lại.



Chàng cong lưng hơn chút nữa thấy mùi hương ngào ngạt hơn, té ra là mùi thơm ở bông hoa màu lam mà cô thôn nữ đã tặng cho.



Hồ Phỉ động tâm nghĩ thầm:



- Xem chừng mùi hoa thơm có công hiệu giải độc. Thế là cô đối với ta bằng tấm lòng rất tử tế.



Chàng bước nhanh coi hết vòng quan căn nhà tròn, chẳng những không thấy cửa ngõ mà cả lỗ hổng cũng không có. Chàng tự hỏi:



- Chẳng lẽ trong nhà không có người ở thật? Nếu có sao tránh khỏi chết ngạt vì thiếu lỗ thông hơi?




Nếu tại hạ đánh té tên ác hán kia ở ngoài xa thì vườn hoa này có thể bảo toàn được.



Thôn nữ mỉm cười nói:



- Vườn hoa lam này dù chẳng bị bầy sói dữ phá hoại thì qua mấy ngày nữa nó cũng tàn tạ. Nay bị huỷ trước vài bữa cũng chẳng có chi đáng kể.



Hồ Phỉ sửng sốt nghĩ thầm:



- Cô này ăn nói không phàm tục, lời lẽ dường như còn chứa huyền cơ.



Chàng nói:



- Tại hạ tới quý phủ quấy nhiều mà chưa kịp thỉnh giáo tôn tính của cô nương.



Thôn nữ trầm ngâm mọt chút rồi đáp:



- Tiện thiếp họ Trình nhưng trước mặt người khác đại ca đừng nhắc tới họ của tiểu muội.



Cô nói mấy câu này đầy vẻ thân thiết tựa hồ coi Hồ Phỉ như người nhà.



Hồ Phỉ ra chiều cao hứng hỏi:



- Vậy tại hạ xưng hô cô nương bằng gì được.



Thôn nữ đáp:



- Đại ca là người rất tốt. Tiểu muội nói cả tên cho đại ca haỵ Tiểu muội là Trình Linh Tố. Linh là linh khụ Tố và tố vấn.



Hồ Phỉ không hiểu " Linh khu " và " Tố vấn " hai hai pho sách thuốc lớn ở Trung Quốc nhưng cảm thấy hai chữ này rất thanh nhã, thực chẳng phải tên một cô thôn nữ thông thường.



Chàng cười nói:



- Vậy tại hạ kêu bằng Linh cô nương, người ngoài có nghe thấy họ cho là Lâm cô nương hô trệch đi một chút.



Trình Linh Tố mỉm cười đáp:



- Đại ca thật khéo làm cho tiểu muội hoan hỷ.



Hồ Phỉ cũng hơi động tâm. Chàng thấy tướng mạo cô tuy không đẹp nhưng câu cười tiếng nói hấp dẫn.



Chàng toan hỏi về vụ Chung Triệu Văn say rượu thì Trình Linh Tố đã nói:



- Vị Chung nhị ca kia uống rượu say chẳng có gì đáng ngại. Chỉ sáng mai là tinh lại. Bây giờ tiểu muội đi thăm mấy người. Đại ca có đi theo không?



Hồ Phỉ thấy cô bé này hành động rất cổ quái, cô đi thăm người vào lúc nửa đêm tất là có thâm ý. Chàng liền đáp:



Đĩ nhiên tại hạ muốn đi theo cô.



Trình Linh Tố nói:



- Đại ca cùng đi thì chúng ta phải có ước pháp tam chương. Một là đêm nay đại ca không được nói gì với ai.



Hồ Phỉđáp:



- Được rồi! Tại hạ làm kẻ câm miệng.



Trình Linh Tố cười nói:



- Không hẳn thế. Đại ca nói với tiểu muội thì được. Hai là đại ca không được động võ, phóng ám khí hay điểm huyệt nhất luận cấm chỉ. Ba là không được dời xa tiểu muội ba bước.



Hồ Phỉ gật đầu ưng chịu nghĩ thầm:



- Té ra cô đưa mình đi đến gặp Độc Thủ Dược Vương. Cô bảo mình không thể dời xa ba bước là sợ trúng độc ngộ hại.



Chàng phấn khởi tinh thần hỏi:



- Bây giờ chúng ta đi ngay chứ?



Trình Linh Tố đáp:



- Cần đem đi một vào thứ.