Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 40 : Màn kịch rùng rợn trong vườn khuya

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Cô vào phòng mình trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà rồi gánh đôi bồ tre trở ra. Mặt bồ có đậy nắp không hiểu trong đựng những gì?



Hồ Phỉ nói:



- Cô nương để tại hạ gánh cho.



Rồi chàng đón lấy gánh đặt lên vai, thấy nặng tới một trăm bảy, tám chục cân.



Đôi bồ nặng nhẹ không đều. Một bên nặng trĩu còn một bên nhẹ bẫng thành ra khó gánh.



Chàng thấy Chung Triệu Văn phục xuống bàn ngủ ngáy pho phọ Chàng đi qua bên mình hắn vẫn cảm thấy hơi rượu nồng nặc.



Hai người đi ra khỏi căn nhà gianh. Trình Linh Tố khép cửa lại rồi đi trước dẫn đường.



Hồ Phỉ hỏi:



- Linh cô nương! Tại hạ muốn hỏi một điều được chăng?



Trình Linh Tố đáp:



- Được, nhưng chỉ sợ tiểu muội không biết đường mà trả lời.



Hồ Phỉ nói:



- Cô nương không trả lời được thì trong thiên hạ chẳng còn người thứ hai nào biết nữa. Chung nhị ca của tại hạ không uống một giọt nước nào mà sao lại say ly bì như vậy?



Trình Linh Tố cười mát đáp:



- Chính vì y không uống một giọt nước mà hóa ra như vậy?



Hồ Phỉ nói:



- Vụ này tại hạ không sao hiểu được. Chung nhị ca là tay lão luyện giang hồ.



Chung thị tam hùng ở Quỷ Kiến Sầu tại Ngạc Bắc đều là những nhân vật thành danh trong võ lâm. Còn tại hạ là kẻ kiến thức thiển cận. Ngờ đâu y thận trọng từng tý mà lại...



Chàng nói tới đây bỗng dừng lại.



Trình Linh Tố đáp:



- Đại ca nói thế là phải lắm. Y thận trọng khắp mọi trường hợp mà lại mắc lừa tiểu muội phải không? Đề phòng cẩn thận có ích gì đâu? Cứ hời hợt như đại ca ra bình yên vô sự.



Hồ Phỉ hỏi:



- Tại hạ làm sao?



Trình Linh Tố cười đáp:



- Tiểu muội bảo đại ca đi gánh phân là gánh liền, bảo ăn cơm là ăn ngaỵ Biết nghe lời một cách ngoan ngoãn thì còn ai nhẫn tâm làm hại đại ca?



Hồ Phỉ cười nói:



- Té ra làm người chỉ cần nghe lời là không sao cả. Nhưng phương pháp hại người của cô nương vi diệu quá chừng, tại hạ không sao hiểu được.



Trình Linh Tố đáp:



- Được rồi! Tiểu muội dạy đại ca một cách khôn ngoan. Trong sảnh đường có chậu hoa trắng nhỏ, đại ca đã ngó thấy chưa?



Lúc trước Hồ Phỉ không lưu ý, bây giờ chàng nhớ lại quả nhiên bàn ngồi ăn cơm có mộ chậu hoa trắng nhỏ.



Trình Linh Tố nói tiếp:



- Chậu hoa đó kêu bằng hoa Đề Hồ. Mũi thơm rất ghê gớm. Ai ngửi một lúc là chẳng khác gì người say rượu. Trong cơm canh tiểu muội đã hòa thuốc giải vào. Ai bảo y không chịu ăn uống.



Hồ Phỉ chợt tỉnh ngộ, càng đem lòng kính úy cô gái. Chàng lẩm bẩm:



- Ta chỉ nghe nói hạ độc vào đồ ăn thức uống, ngờ đâu phương pháp hạ độc của cô lại cao mình hơn nhiều, không ăn uống cũng trúng độc.



Trình Linh Tố lại nói:



- Để lát nữa trở về tiểu muội cho uống thuốc giải là xong. Đại ca bất tất phải quan tâm.



Hồ Phỉ động tâm nghĩ thầm:



- Cô này đã chuyên nghề dùng thuốc không chừng cô có thể trị thương cho Miêu đại hiệp. Nếu đúng thế thì bất tất phải đi cầu cạnh Độc Thủ Dược Vương nữa.



Chàng liền hỏi:



- Linh cô nương! Cô nương có biết cách giải trừ chất độc Đoạn Trường Thảo không?



Trình Linh Tố đáp:


Hai hàng chữ này nét bút khô khan, gầy guộc. Chữ giống như người, cùng một loại với thân hình lão già.



Lão già bật tiếng la " ô hay ".



Dường như lão rất lấy làm quái dị.



Đại hán hỏi:



- Mộ Dung sư huynh! Có điều chi quái dị?



Lão già lạnh lùng đáp:



- Thơ này không phải ta viết.



Lão vừa nói câu này, vợ chồng đại hán lại đưa mắt nhìn nhau.



Mụ lưng gù buông tiếng cười lạt ra chiều không tin lời lão.



Lão già nói:



- Bút tích trong thơ rất giống thư pháp của ta mới thật là kỳ.



Lão đưa tay trái lên sờ hàm râu rồi nổi giận đùng đùng hỏi:



- Các ngươi bỏ ta vào bò khiêng đến đây làm chỉ Ta đã phát thệ vĩnh viễn không nhìn mặt các ngươi nữa kia mà?



Mụ lưng gù không trả lời, hỏi lại:



- Tiểu Thiết trúng phải chất độc Thất Tâm Hải Đường. Sư huynh có chịu cứu trị hay không?



Lão già hỏi:



- Đã chắc chưa? Có đúng là Thất Tâm Hải Đường.



Lão nói đến bốn chữ " Thất Tâm Hải đường " thanh âm run rẩy không tự chủ được, lộ vẻ sợ hãi.



Hồ Phỉ nghe tới đây mới hiểu dần ra. Chàng đoán có một tay cao thủ nào khác bố trí cuộc này khiến cho ba người nói lui nói tới mà vẫn chẳng ăn nhập gì với nhau. Tay cao thủ đó là ai?



Bất giác chàng quay lại ngó Trình Linh Tố thấy cặp mắt lớn và sáng ngời của nàng lấp loáng trong bóng tối. Chàng tự hỏi:



- Chẳng lẽ cô bé ốm nhắt nước vàng ửng này lại nghê gớm đến thế?



Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe đại hán quát những tiếng " u ú " rất quái dị, vội quay đầu nhìn ra thì thấy lão già và vợ chồng đại hán cùng cúi mình xuống hai tay đẩy ra ngoài, miệng hô những tiếng " u ú ". Cả ba cùng hô nhưng nghe rõ tiếng lão già gay gắt, tiếng đại hán hô hào, tiếng mụ lưng gù lanh lảnh.



Ba người hú lên từng tràng dài liên tục không ngớt.



Đột nhiên tiếng hú dừng lại, bỗng thấy hàn quang lấp loáng. Lão già phát ra một mũi Thấu cốt đinh đánh tắt đèn lồng.



Tiếp theo đại hán rú lên:



- Úi chao!



Hiển nhiên hắn bị lão già ám toán thụ thương rồi.



Lúc này trong rừng tối om, bốn mặt đều cảm thấy có nguy cơ rình rập. Hồ Phỉ tiện tay kéo Trình Linh Tố lùi lại phía sau, chàng đừng trước mặt cô để ngăn chặn.



Hành động này của chàng chưa suy nghĩ vì thấy nguy hiểm đến nơi, chỉ biết hết sức bảo vệ cho cô gái yếu đuối. Còn lực lượng mình có bảo vệ nổi hay không chàng tuyệt không nghĩ tới.



Đại hán rú lên một tiếng rồi im bặt. Trong khu rừng tuy có năm người cả thảy mà không mảy may tiếng động.



Hồi lâu Hồ Phỉ mới nghe tiếng dễ kêu trong bụi cỏ. Đằng xa tiếng cú mèo réo lên the thé.



Đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đưa ra nắm lấy bàn tay to lớn của chàng.



Hồ Phỉ run lên một cái rồi chàng biết ngay là bàn tay của Trình Linh Tố. Chàng cảm thấy nó nhỏ bé mềm mại chỉ bằng bàn tay đứa trẻ nít bảy, tám tuổi.



Hồ Phỉ cầm tay cô đột nhiên nghĩ tới một việc khiến chàng ớn lạnh xương sống.



Chàng vẫn tưởng nhất thiết mọi việc xẩy ra hoàn toàn trong sự tiên liệu của Trình Linh Tố nhưng lúc này tựa hồ cô rất khiếp sợ, chính cô cũng lo mình không đối phó nổi.



Trong khu rừng tĩnh mịch, đột nhiên trước mắt hiện ra hai luồng khói bay lên cuồn cuộn. Một luồng khói trắng và một luồng khói xám tựa hồ hai con linh xà từ hai bên vọt vào giữa để đánh nhau.



Tiếp theo những tiếng veo véo rít lên không ngớt.



Hồ Phỉ ngồi trong bóng tối dương cặp mắt to lớn lên nhìn thấp thoáng thấy hai bên đều có điểm hỏa tinh. Một điểm là lão già, một điểm là mụ lưng gù.



Hai người đều cúi xuống, vận nội lực thổi khói về phía đối phương. Đó là hai người dã đốt dược thảo gì đó để phát khói độc công kích nhau.



Hai người thổi hồi lâu. Trong rừng khói mù mỗi lúc một dầy đặc.



Hồ Phỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Trình Linh Tố run lên. Tiếp theo dưới gốc cây về phía đối diện bỗng nghe đánh " chát " một tiếng.