Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 45 : Trình linh tố trị thương miêu nhân phượng

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Miêu Nhân Phượng lại hô:



- Quan Bình hiến ấn!



Hồ Phỉ đáp:



- Hay lắm.



Quả nhiên chàng ra chiêu Quan Bình hiến ấn, thanh đao chém tới, ánh đao lấp loáng, uy lực cực kỳ lợi hại.



Nhưng Miêu Nhân Phượng đã hô lên trước mà Điền Quy Nông là chưởng môn phái lớn trong võ lâm dĩ nhiên biết đường né tránh.



Tiếp theo Hồ Phỉ ra chiêu Dạ Xoa Thám Hải. Thế đao đã sử nửa vời, Miêu Nhân Phượng mới hô:



- Dạ Xoa Thám Hải.



Hồ Phỉ thi triển mười mấy chiêu khiến Điền Quy Nông luống cuống lâm vào thế kém. Hắn liếc mắt nhìn người bàng quan thấy ai nấy đều lộ vẻ kinh dị, liền biến đổi kiếm pháp đánh ráo riết.



Hồ Phỉ thi triển môn học bình sinh cũng đánh rất lẹ.



Miêu Nhân Phượng hô liên tiếp:



- Thượng Bộ Sang Đao! Lượng Đao Thăm Quan âm Tọa Liên. Lãng Tử Hồi Đầu...



Mọi người thấy Hồ Phỉ phóng đao rất phù hợp với lời hô của Miêu Nhân Phượng đều sinh lòng khiếp sợ.



Nhưng biết rõ căn nguyên thì có chi kỳ lạ. Cuối đời nhà Minh sang đầu nhà Thanh, Hồ, Miêu Phạm, Điền, võ công bốn nhà đều nổi danh.



Miêu Nhân Phượng là đại hiệp một thời, tinh thông kiếm thuật, thuộc lòng cả Thiên Long Kiếm Pháp nữa.



Bây giờ Điền Quy Nông và Hồ Phỉ tỷ đấu với nhau tuy mắt y không nhìn rõ nhưng nghe phong thanh cũng biết hai bên thế nào.



Hồ Phỉ cứ theo những điều sở học của mình mà thi triển chiêu thức, nếu phải nghe Miêu Nhân Phượng chỉ điểm mới phát chiêu thì còn kịp làm sao được? Có điều Hồ Gia Đao Pháp của chàng với đao pháp của Miêu Nhân Phượng chỉ là một nên chàng cử động phối hợp với lời hô thành ra mọi người tưởng chàng biểu diễn.



Điền Quy Nông tâm tư thân mật nghĩ thầm:



- Phải chăng gã này là đệ tử của Miêu Nhân Phượng? Hay là Miêu Nhân Phượng chưa đui mắt thật mà hắn giả vờ lấy vải buộc lại sự thực hắn vẫn trông rõ.



Hắn nghĩ tới đây hơi có ý khiếp sợ,



Đơn đao của Hồ phỉ càng sử càng lẹ. Miêu Nhân phượng không thể nghe rõ chiêu số của hai người liền dừng lại không hô nữa.



Y tính thầm:



- là đễChàng thiếu niên này là ai mà đao pháp tinh diệu đến thế? Không hiểu y là đệ tử của cao nhân nào?



Giả tỷ y sáng mắt thì đã đoán ra chàng là truyền nhân của Hồ Nhất Đao.



Vòng vây mỗi lúc một rộng thêm, ai cũng sợ lưỡi kiếm mũi đao đụng vào.



Hồ Phỉ xoay mình thấy Trình Linh Tố đứng trong vòng vây vẻ mặt rất quan thiết bất giác trong đầu óc chàng lại nghĩ đến khúc tình ca Vương Thiết Tượng hát lúc ra đi, trên môi nở một nụ cười.



Đột nhiên chàng hô:



- Hoài Trung Bảo Nguyệt là hư chiêu.



Tiếng hô chưa dứt bỗng nghe đánh " choang " một tiếng. Thanh trường kiếm của Điền Quy Nông rớt xuống đất. Cánh tay hắn máu chảy đầm đìa.



Người hắn lảo đảo mấy cái, miệng hộc máu tươi.



Nguyên sau câu Hoài Trung Bảo Nguyệt vốn là hư chiêu rồi đến chiêu Nghinh Môn Bộ Bế Môn Thiết Phiến. Hai chiêu này một hư một thực. Miêu Nhân Phượng và Hồ Phỉ đã sử rồi, Điền Quy Nông mắt thấy rõ.



Đang lúc kích đấu, hắn vừa nghe hô " Hoài Trung Bảo Nguyệt " vốn là hư chiêu " liền đề phòng dưới Nghỉnh Môn Bộ Bế Môn Thiết Phiến.



Không ngờ Hồ Phỉ sử Hồ Gia Đao Pháp diệu ở chỗ hư mà thành thực.



Thành ra chiêu Hoài Trung Bảo Nguyệt xoay đao chém vào cổ tay Điền Quy Nông đồng thời chàng phóng đánh vào ngực hắn.



Hồ Phỉ đắc thủ rồi cười hỏi:



- Sao các hạ nóng tính thế, không nghe hết lời của tại hạ. Tại hạ hô " Hoài Trung Bảo Nguyệt là hư chiêu biến thành thực chiêu ". Các hạ mới nghe một



Điền Quy Nông nghe trong ngực bồn chồn tựa hồ muốn hộc máu ra nữa.



Hắn biết bữa nay bị thua liểng xiểng mà còn sợ Miêu Nhân Phượng chưa chắc đã đui mắt thực sự.



Hắn miễn cưỡng vận khí chịu đựng đồng thời trỏ vào Chung Thị Tam Hùng ra hiệu cho bọn thuộc hạ cởi trói rồi vẫy tay một cái, xoay mình đi luôn.



Lúc này hắn không nhịn được nữa thổ ra một búng máu tươi.



Vị cô nương phóng trùy là con gái người vợ trước của Điền Quy Nông vội lại đỡ hắn khẽ hỏi:



- Gia gia. Chúng ta về thôi chứ?



Điền Quy Nông gật đầu.



Bọn thuộc hạ của hắn tuy đông người nhưng như rắn mất đầu, chẳng ai còn ý chí phấn đấu.



Miêu Nhân Phượng chụp năm người bị thương ở trong nhà liệng ra từng tên một.


Hồ Phỉ bật tiếng cười khô khan đáp:



Hồ Nhất Đao chẳng phải bá phụ mà cũng không phải thúc phụ của tại hạ.



Miêu Nhân Phượng rất lấy làm kỳ nghĩ bụng:



- Hồ Gia Đao Pháp không truyền cho người ngoài. Huống chi chàng thiếu niên này cùng họ Hồ sao lại không phải cháu của Hồ Nhất Đao?



Y hỏi lại:



- Hồ đại hiệp có họ hàng gì với tiểu huynh đệ?



Hồ Phỉ trong lòng rất khó chịu vì chàng không hiểu Miêu Nhân Phượng có mối quan hệ thế nào với phụ thân. Chàng hỏi lại:



- Hồ đại hiệp ư? Lão qua đời đã lâu năm. Tại hạ làm gì có được phúc phận họ hàng với lão?



Miêu Nhân Phượng trong lòng buồn bã, ngơ ngẩn hồi lâu rồi vào phòng trong nằm nghỉ.



Trình Linh Tố thấy Hồ Phỉ vẻ mặt buồn rầu muốn làm cho chàng vui vẻ liền nói:



- Hồ đại ca! Đại ca vất vả hàng nửa ngày, hãy ngồi nghỉ một lát.



Hồ Phỉ lắc đầu đáp:



- Tại hạ không nhọc mệt gì cả.



Trình Linh Tố nói:



- Đại ca ngồi xuống đây. Tiểu muội có điều muốn nói.



Hồ Phỉ theo lời ngồi xuống, bỗng đặt đít vào chỗ không lại nghe tiếng rắc vang lên. Cái ghế này gẫy làm bốn, năm mảnh.



Trình Linh Tố vỗ tay cười nói:



- Con bò mộng năm trăm cân cũng không nặng bằng đại ca?



Công phu hạ bàn của Hồ Phỉ rất vững. Tuy chàng ngồi sểnh song hai chân đứng lại được ngay, không đến nỗi té nhào. Trong lòng rất lấy làm kỳ.



Trình Linh Tố lại nói:



- Thứ là Thất Tâm Hải Đường rịn vào da thịt đau hơn đao cắt gấp mấy lần. Nếu rịn cho đại ca, chắc đại ca phải la làng.



Hồ Phỉ bật cười. Bây giờ chàng mới biết lúc nãy Miêu Nhân Phượng nhịn đau đã vận nội kình chịu đựng làm cho cái ghế ngồi hư rồi.



Hai người nấu nồi cơm, xào ba món rau xong mời Miêu Nhân Phượng ra ăn cơm.



Miêu Nhân Phượng hỏi:



- Tại hạ có ăn được không?



Trình Linh Tố đáp:



- Ăn được hết, không phải cữ chi cả.



Miêu Nhân Phượng ấy ra ba bình rượu trắng để trước mặt mỗi người một bình, nói:



Chúng ta tự rót lấy làm uống, bất tất phải khách sáo.



Y nói rồi rót ra lưng chung ngửa cổ uống hết.



Hồ Phỉ cũng uống rượu được, bồi tiếp nửa bát.



Trình Linh Tố không biết uống đổ nửa chỗ rượu vào chậu Thất Tâm Hải Đường



Cô nói:



- Thư hoa này phải tưới rượu, nếu tưới nước là chết. Mấy vị sư huynh của tiểu muội không hiểu yếu quyết này nên vất vả mười mấy năm mà trồng không được.



Còn nửa chung rượu cô đổ vào chung của hai người, cô lấy cơm ăn.



Miêu Nhân Phượng lại uống nửa chung nữa đã thấy nổi hứng lên tiếng gợi chuyện:



Hồ huynh đệ! Ai đã dạy đao pháp cho huynh đệ?



Hồ Phỉ nói:



- Không có ai dạy cả. Tại hạ theo đồ hình trong một cuốn đao phổ tự luyện lấy.



Miêu Nhân Phượng " ồ " một tiếng. Hồ Phỉ nói tiếp:



- Sau tại hạ gặp Triệu Tam đương gia ở Hồng Hoa Hội. Y lại truyền cho mấy yếu quyết về Thái Cực Quyền.



Miêu Nhân Phượng vỗ đùi lớn tiếng hỏi:



- Có phải Thiên Thủ Như Lai Triệu Bán Sơn Triệu Tam Gia không?



Hồ Phỉ đáp:



- Chính thị.