Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 46 : Phiền lòng mà chẳng nở dời tay

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Miêu Nhân Phượng lại nói:



- Tại hạ ngưỡng mộ Trần Tổng đà chủ ở Hồng Hoa Hội là người hào hiệp trượng nghĩa, các vị đương gia đều là anh hùng nổi tiếng.



Đáng tiếc những nhân vật này ẩn náu tại Hồi Cương nên tại hạ không có cơ duyên gặp gỡ. Thật là uổng quá!



Hồ Phỉ thấy y ra chiều trọng vọng Triệu Bán Sơn cũng hoan hỷ trong lòng.



Miêu Nhân Phượng rót hết bình rượn uống rồi đứng dậy sờ lấy thanh đơn đao đặt trên kỷ trà nói:



- Hồ huynh đệ! Ngày trước tại hạ được gặp một vị anh hùng tên gọi là Hồ Nhất Đao.



Y truyền cho tại hạ mấy đường Hồ Gia Đao Pháp. Nhờ nó mà bữa nay đánh lui được cường địch. Hồ huynh đệ cũng dùng nó để đả bại Điền Quy Nông. Hảo đao pháp!



Thật là hảo đao pháp!



Đột nhiên y ngửa mặt hú lên một tiếng, nhảy ra ngoài cửa. Tay cầm thanh đao lên biểu diễn Hồ Gia Đao Pháp.



Hồ Phỉ thấy bộ pháp vững vàng, đao phong nhảy múa. Có lúc khoan thai nhàn nhã, có khi cương mãnh thần tốc. Chiêu nào kình phong cũng rít lên vù vù. Chàng còn nhận ra những chiêu số này đúng như đao phổ thông không thấy chỗ nào khác lạ. Có điều thế đao so với chàng, sự thong thả hơn nhiều. Chàng cho là y cố ý thi triển chậm chạp.



Không ngờ Miêu Nhân Phượng đi hết đường đao pháp, cầm ngang thanh đao dừng lại nói:



- Tiểu huynh đệ. Đao pháp của huynh đệ thừa sức thắng được Điền Quy Nông nhưng muốn giữ thế quân bình với ta thì chưa đủ.



Hồ Phỉ đáp:



- Dĩ nhiên là thế. vãn bối đâu phải là địch thủ của Miêu đại hiệp.



Miêu Nhân Phượng lắc đầu đáp:



- Nói thế là lầm. Ngày trước Hồ đại hiệp đã dùng đao pháp này cùng ta tỷ đấu bốn ngày, thuỷ chung vẫn không phân thắng bại. Y sử đao còn thong thả hơn ta nhiều.



Hồ Phỉ sửng sốt hỏi:



- Té ra là thế ư?



Miêu Nhân Phượng đáp:



- Phải rồi. Chủ khinh khách không phạm chủ. Non trẻ hơn già nuạ Chậm chạp hơn cấp bách.



Chủ khinh khách, khách phạm chủ đều là những thế đao. Dùng mũi đao đẩy khí giới bên địch là non trẻ. Đến gần để đẩy khí giới bên địch là già nuạ Xuất chiêu thong thả là chậm chạp, dùng đao đón trước là cấp bách.



Miêu Nhân Phượng thu đao về, cầm đũa và hai miếng cơm ăn rồi nói:



- Huynh đệ từ từ giác ngộ lý lẽ này thì ngày sau tất thành một bậc hào kiệt trong võ lâm, vùng vẫy khắp giang hồ.



Hồ Phỉ cầm đũa là không gắp, chàng mải suy nghĩ về mấy câu đao quyết dùng đũa ở trên không.



Trình Linh Tố khẽ gõ vào đũa của chàng cười hỏi:



- Không ăn cơm đi ư?



Hồ Phỉ nghiền nghĩ đao quyết, bất giác kình lực phát huy ra cánh tay mặt. Đôi đũa của Trình Linh Tố gõ vào, một luồng nội lực phản chấn ở đôi đũa của chàng hất ra đánh chát một tiếng, làm gẫy đũa của Trình Linh Tố ra bốn đoạn.



Trình Linh Tố " ủa " lên một tiếng rồi cười hỏi:



- Khoa trương bản lãnh ư?



Hồ Phỉ vội cười đáp:



Xin lỗi cô nương. Tại hạ ngẫm nghĩ mấy câu đao quyết của Miêu đại hiệp thành ra ngớ ngẩn.



Đoạn chàng đưa đôi đũa trong tay mình cho cô.



Trình Linh Tố đón lấy tiếp tục ăn cơm.



Hồ Phỉ miệng lẩm bẩm:



- Non trẻ thắng già nua, chậm chạp thắng cấp bách, khách phạm chủ còn hơn chủ khinh khách.



Chàng ngửng đầu thấy Trình Linh Tố dùng đôi đũa của mình ăn cơm, bất giác đỏ mặt lên. Chàng muốn lấy lại để lau chùi cho sạch thì đã không kịp nữa. Chàng liền xuống bếp lấy đôi đũa khác.



Hồ Phỉ và mấy miếng cơm ăn rồi thò đũa vào để gắp rau thì đũa của Miêu Nhân Phượng cũng thò ra khẽ đụng nhau một cái đẩy đũa của chàng đi. Y nói:



- Đây là khẩu quyết về chữ Triệt.



Hồ Phỉ đáp:



- Đúng thế.



Chàng lại cầm đũa đưa vào nhưng đôi đũa của Miêu Nhân Phượng giữ rất nghiêm mật. Bất luận chàng giơ lên cao hay hạ xuống thấp cũng không thò đũa vào trong đỉa được.



Hồ Phỉ bụng bảo dạ:



Khi đụng đao kiếm tỷ đấu, tuy mắt chẳng nhìn thấy vật nhưng có thể nghe tiếng gió để phân biệt phương hướng. Bây giờ đôi đũa nhỏ bé này của ta đưa ra chẳng có phong thành mà sao y cũng phát giác được mới kỳ.



Hai người tiến thoái công thủ mấy chiêu.



Hồ Phỉ đột nhiên tỉnh ngộ.



Những chiêu số của Miêu Nhân Phượng sử dụng toàn thuộc về kỹ thuật hậu phát chế nhân.



Y chờ đũa của hai bên gắp đụng nhau rồi mới tùy cơ ứng biến.
Bao nhiêu ý nghĩ xoay chuyển trong đầu óc chàng.



Trình Linh Tố từ từ bước gần lại cầm lấy con Ngọc Phụng nhét vào bọc cho chàng mỉm cười nói:



- Từ nay đại ca đừng hứa lời với một cách khinh xuất. Trên đời rất nhiều việc miệng đã hứa hẹn mà không làm nổi. Thôi, bây giờ chúng ta lên đường.



Đầu óc Hồ Phỉ nảy ra những ý nghĩ khôn tả. Chàng bưng chậu Thất Tâm Hải Đường đi theo Trình Linh Tố.



Trưa hôm ấy, hai người tới một thị trấn lớn. Hồ Phỉ hỏi:



- Chúng ta hãy tìm vào phạn điếm ăn cơm rồi hãy đi mua đôi ngựa.



Chàng chưa dứt lời đột nhiên một hán từ trung niên mặc áo bào đoạn ra vẽ thương gia tiến lại chắp tay hỏi:



-.Phải chăng đây là Hồ Gia?



Hồ Phỉ chưa từng gặp người này, chàng thi lễ đáp:



- Không dám! Chính là tại hạ xin hỏi quý tính đại danh? Sao các hạ lại biết tại hạ?



Người kia mỉm cười đáp:



- Tiểu nhân vâng lệnh gia chủ chờ Hồ Gia ở đây đã lâu. Mời Hồ Gia qua bên này



Hán tử nói rồi kính cẩn dẫn hai người vào một tòa tửu lầu.



Trong tửu lầu, gia nhân không chờ người kia sai bảo đã bày rượn thịt. Thật là một tiệc thịnh soạn.



Hồ Phỉ và Trình Linh Tố đều lấy làm kỳ nhưng thương nhân kia ngồi xuống bồi đáp mà không nhắc gì tới ai là chủ nhân đứng mời.



Hai người cũng không hỏi lại, tùy tiện ngồi ăn uống.



Cơm rượu xong, thương nhân kia nói:



- Mời hai vị qua bên này nghỉ ngơi.



Mấy người xuống lầu đã thấy ba con ngựa dắt tới. Thương nhân đi trước đẫn đường ruổi ngựa ra ngoài thị trấn, đi chừng năm, sáu dặm đến trước một đại trang viện.



Quanh trang trồng toàn cây thùy dương. Tường quét trắng, cửa sơn đen, khí thế không phải nhỏ.



Trước cửa trang viện có sáu, bảy tên gia đứng đó. Chúng vừa thấy thương nhân tới liền thõng tay thị lập.



Thương nhân, Linh Tố vào đại sảnh dùng trà. Trên bàn bày đầy kẹo mứt.



Hồ Phỉ bụng bảo dạ:



- Dù ta hỏi y sao lại tiếp đãi thế này nhưng chưa đến lúc chắc y không nói. Vậy cứ để y giở hết trò rồi ta sẽ tùy cơ ứng biến.



Chàng liền cùng Linh Tố nói chuyện phong cảnh ở dọc đường, không lý gì đến người kia.



Thương nhân chỉ kính cẩn mời mọc chứ không xen vào câu chuyện giữa hai người.



Dùng điểm tâm xong, thương nhân lại nói:



- Hồ gia và cô nương đi đường mệt nhọc, xin vào nhà trong tắm rửa thay áo.



Hồ Phỉ bụng bảo dạ:



Nghe giọng lưỡi y dường như chưa hiểu lại lịch Linh cô nương. Như vậy càng haỵ Nếu y quả là theo bọn đệ tử của Độc Thủ Dược Vương để hý lộng quỷ thần thì chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.



Chàng liền theo gia đinh vào nội đường. Trình Linh Tố đã có bọn bộc phụ đưa vào sương phòng tắm gội.



Hai người tắm rửa xong trở lại nhà đại sảnh, người nọ nhìn người kia đều thay đổi y phục y phục mới nguyên.



Trình Linh Tố mỉm cười khẽ nói:



- Hồ đại ca! Giả tỷ gặp ngày Tết mà ăn mặc như thế này thì hay quá.



Hồ Phỉ hấy cô mặt thoa một làn phấn mỏng, con người thanh tú thêm phần kìều diễm, chàng cười nói:



- Cô nương có vẻ một vị tân nương tử.



Trình Linh Tố đỏ mặt lên quay ra chỗ khác.



Hồ Phỉ ngấm ngấm hối hận vì đã lỡ lời. Nhưng chàng dòm trộm thấy cô không có vẻ gì là giận dữ mà khoé mắt ra chiều e thẹn.



Lúc này trên nhà khách lại bày tiệc rượu.



Thương gia mời Hồ Phỉ ba chung rồi quay vào nhà trong bưng ra một cái khaỵ Trên khay đặt một gói vải đỏ. Y mở gói ra thấy một cuốn sổ viền chỉ vàng, ngoài bì đầy hàng chữ " Kính trình Hồ đại gia thu nạp ".



Thương gia hai tay nâng quyển sổ đưa tới trước mặt Hồ Phỉ nói:



- Tiểu nhân vâng mệnh gia chủ dâng Hồ đại gia chút bạc lễ này.



Hồ Phỉ không đón lấy cuốn sổ, hỏi lại:



- Qúy chủ nhân là ai?



Thương gia đáp:



- Gia chủ dặn không được nhắc đến danh tự người. Rồi Hồ gia sẽ hiểu.