Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 47 : Hai người giao kết nghĩa chi lan
Ngày đăng: 16:23 18/04/20
Hồ Phỉ rất lấy làm kỳ. Đón lấy quyển sổ lật ra coi thì thấy trên trang đầu viết hạng ruộng thượng đẳng bốn trăm mười năm mẫu bảy phân. Phía dưới chua ruộng tọa lạc ở đâu, điền hộ là ai, mỗi mẫu năm đóng thóc tô bao nhiêu.
Hồ Phỉ càng ngạc nhiên tự hỏi:
Ta lấy bốn trăm mẫu ruộng này làm gì?
Chàng lật qua trang thứ hai thấy viết " Một toà trang viện gồm năm lớp. Trên lầu có mười hai phòng. Dưới đất gồm bảy mươi ba gian ". Phía dưới chua bằng chứ nhỏ Đông Tây tứ cận cùng tên các căn phòng ốc. Chỗ nào là vườn hoa, chỗ nào là sảnh đường, là sương phòng. Cả đến nhà bếp, phòng chứa củi, tầu ngựa vvv... đều chua rất rõ không sót nơi nào.
Chàng lại lật xuống thấy biên tên các tên tỳ bộc trong trang viện cùng những thứ nhật dụng, kim ngân, lương thực, súc vật, xe kiệu, đồ dùng, quần áo, chẳng thiếu thứ gì.
Hồ Phỉ coi qua một lượt rất dỗi hoang mang, cầm sổ đưa lại cho Trình Linh Tố và bảo cô:
- Cô nương coi đi.
Trình Linh Tố coi qua một lượt cũng không đoán ra được họ có dụng ý gì. Cô cười nói:
- Cung hỷ phát tài! Cung hỷ phát tài!
Thương gia kia nói:
- Trong lúc thảng thốt, gia chủ chuẩn bị không được chu đáo, thật chưa đủ thành kính.
Y dừng lại một chút rồi tiếp:
- Lát nữa tiểu nhân đưa Hồ đại gia đi coi các phòng xá.
Hồ Phỉ hỏi:
- Qúy tính ông bạn là gì?
Thương gia kia đáp:
- Tiểu nhân họ Trương. Những ruộng đất cùng nhà cửa này tạm thời do tiểu nhân cai quản thay cho Hồ đại gia. Hồ đại gia thấy có điều chi không ổn, cứ bảo tiểu nhân một tiếng là xong. Ruộng nương cùng phòng ốc hậu cứ đều ở đây. Xin Hồ đại gia thu lấy.
Y nói rồi lại trình lên rất nhiều giấy tờ chứng cứ.
Hồ Phỉ đáp:
- Ông bạn hãy thu cất. Người ta thường nói: Chưa có công lao thì không được hưởng lộc. Món hậu lễ lớn lao này tại hạ không thể tiếp thụ.
Thương gia kia nói:
- Hồ đại gia khiêm nhượng quá. Tệ chủ nhân đã nói lễ bạc không đáng gì nên tệ chủ nhân rất lấy làm áy náy.
Hồ Phỉ qua lại giang hồ từ thuở nhỏ gặp chuyện kỳ dị đã nhiều nhưng chưa từng thấy chuyện đột nhiên được phần hậu lễ thế này mà người tặng lại không ra mặt.
Cử chỉ của quản gia họ Trương rõ ra người không hiểu võ công mà lời ăn tiếng nói cũng chẳng giống nhân vật võ lâm chút nào. Hiển nhiên y đã vâng lời ngưởi ta sai bảo.
Cơm rượu xong Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố vào thư phòng nghỉ ngơi.
Trong thư phòng trên vách đá treo toàn đồ thư, danh họa.
Trên giá bày đao cầm, nhạc khí. Cách bố trí rất thanh nhã.
Một tên thư đồng đưa thanh trà vào rồi lui ra ngaỵ Trong thư phòng chỉ có Hồ Phỉ và Trình Linh Tố.
Trình Linh Tố ười hỏi:
- Hồ viên ngoại! Không ngờ đại ca trở nên lão gia rồi.
Hồ Phỉ nghe nói không khỏi bật cười. Nhưng rồi chàng lại chau mày hỏi:
- Linh cô nương! Tại hạ coi chừng người tặng lễ nhất định có chuyện mưu đồ mà nghĩ mãi không ra người này là ai? Cử động của họ có dụng ý gì?
Trình Linh Tố hỏi lại:
- Phải chăng là Miêu Nhân Phượng?
Hồ Phỉ lắc đầu đáp:
- Y tuy có mối thù bất cộng đới thiên với tại hạ nhưng tại hạ nhận thấy là một hán tử thẳng thắn, hành động quang minh lỗi lạc, chẳng chịu làm chuyện úp mở.
Trình Linh Tố nói:
- Đại ca đánh lui quân địch giúp ỵ Y tặng phần hậu lễ hay là một cách để tạ Ơn, hai là mong giải mối cừu hận thì đây cũng là một mỹ ý.
Hồ Phỉ đáp:
- Hồ mỗ há phải kẻ coi trọng tiền bạc ruộng đất mà quên mối thù của song thân?
Không, không phải đâu. Miêu Nhân Phượng chẳng khi nào coi thường tại hạ đến thế.
Trình Linh Tố thẻ lưỡi ra nói:
- Thế ra tiểu muội coi thường đại ca rồi.
Hồ đại gia đến rồi.
Hồ Phỉ la thầm:
- Hồ đại gia từ sớm mà ngươi vẫn chưa hay.
Chàng liền ra ngoài nhà để coi nhiệt náo thì thấy tiếng người huyên náo. Điếm tiểu nhị lớn tiếng:
- Không phải Hồ địa gia. Đây là Đạt quan gia ở tiểu cục.
Tiếp theo một tên chạy cờ cầm tiêu kỳ cắm ở trước khách điếm.
Hồ Phỉ ngó đến tiểu kỳ không khỏi ngạc nhiên vì lá cờ nền vàng thêu một con tuấn mã mọc cánh. Ngày trước ở Thương Gia Bảo chàng đã nhìn thấy tiêu kỳ này là cờ hiệu của Phi Mã tiêu cục.
Càng nghĩ tới chủ nhân tiểu cục này là Bách Thắng Thần Quyền Mã hành Không đã chết cháy tại Thưoưng Gia Bảo. Chàng không hiểu bây giờ do ai làm Tổng tiêu đầu?
Chàng coi lại thấy lá cờ đã mướp, hiển nhiên lâu ngày chưa thay đổi. Người chạy cờ là một lão già chẳng có vẻ tinh lanh chút nào chứng tỏ Phi Mã tiêu cục không còn thịnh vượng như xưa.
Tiếp theo Tiêu đầu tiến vào. Y là một hán tử khí phách hiên ngang nhưng trên mặt vô số vết sẹo.
Hồ Phỉ nhận ra hắn là đồ đệ Mã Hành Không tên gọi Từ Tranh.
Đi sau hắn là một thiếu phụ mặc võ phục, tay dắt hai đứa con trai nhỏ tuổi.
Thiếu phụ này chính là con gái của Mã Hành không tên gọi Mã Xuân Hoa.
Lâu năm không gặp, hiện nay tuy rằng nàng còn xinh đẹp nhưng không che dấu nổi vẻ mặt phong sương tiều tuỵ.
Hai thằng con trai chừng bốn tuổi, nước da trắng trẻo coi rất khả ái và tướng mạo hai đứa giống hệt nhau. Hiển nhiên là anh em sinh đôi.
Bỗng nghe một thằng nhỏ nói:
- Má má! hài nhi đói rồi. cho hài nhi ăn miếng đi.
Mã Xuân Hoa cúi xuống bảo nó:
- Được lắm! Chờ gia gia rửa mặt xong rồi cùng ăn một thể.
Hồ Phỉ nghĩ bụng:
- Té ra hai người sư huynh sư muội đã thành thân và sinh hạ được hai thằng con.
Vậy cũng đáng mừng cho họ.
Ngày trước chàng ở Thương Gia Bảo bị Thương Lão Thái bắt và Thương Bảo Chấn đánh nhừ đòn. Mã Xuân Hoa hết sức năn nỉ gã tha cho chàng. Vụ này chàng còn nhớ như in trong óc. Bữa nay gặp người cũ ở chốn tha hương vì chàng chẳng muốn êể cho người ta nhận ra chân tướng không thì đã lại chào hỏi rồi.
Những khách điếm xưa nay không dám đắc tội với tiêu cục, Tuy họ thấy Phi Mã tiêu cục chỉ có một xe tiêu và mọi người ăn mặc quần áo cũ mèn, chắc chẳng lợi lộc gì mấy nhưng chưởng quỹ cũng ra ân cần tiếp đãi.
Từ Tranh nghe nói thượng phòng hết rồi không khỏi chau mày, muốn nói mấy câu thì người chạy cờ ở phía trong đi ra hỏi:
- Hai gian thượng phòng ở phía Nam hãy còn trống đó thôi? Sao lại bảo hết rồi?
Chưởng quỹ cười đáp:
- Đại quan gia lượng thứ chọ Hai gian phòng này người ta đã đặt từ hôm kia nói là đêm nay sẽ dùng tới.
Mấy năm nay Từ Tranh thời vận xúi xẻo, nghề bảo tiêu thường thua lỗ, vì thế mà gã đành chịu khuất tất. Gã nghe chưởng quỹ nói vậy, vỗ tay xuống quầy đánh chát một tiếng như muốn nổi nóng.
Mã Xuân Hoa kéo tay áo gã nói:
- Thôi mà! Ngủ tạm cho qua một đêm, thế nào cũng được.
Từ Tranh nghe lời vợ nhưng còn hằm hằm nhìn chưởng quỹ một lần nữa rồi mới đi vào phòng hướng Tây.
Mã Xuân Hoa dắt hai thằng nhỏ khẽ nói:
- Món tiêu này thù lao kém quá, nếu không khéo dùng thì lại lỗ vốn. Không ở thượng phòng bớt được chút tiền càng hay.
Từ Tranh đáp:
- Nàng nói thế cũng phải nhưng ta con bọi chó má khinh người không khỏi tức mình.
Nguyên sau khi Mã Hành Không chết rồi, chẳng bao lâu Từ Tranh cùng Mã Xuân Hoa thành hôn.
Hai người kế tiếp chưởng quản Phi Mã tiêu cục nhưng võ công cùng uy danh của Từ Tranh dĩ nhiên không bằng sư phụ mà gã lại nóng nẩy thẳng ruột ngựa, cách giao thiệp kém cỏi. Ba, bốn năm liền đựng phải mấy phen hóc búa ấy là còn may có Mã Xuân Hoa khéo léo mới gỡ được một phần. Có điều Phi Mã tiêu cục khác nào rớt xuống vực sâu, hành nghề không phát đạt tiến triển được nữa.
Chuyến này lại có món hàng lên Bắc đưa tới phủ Bảo Định tỉnh Trực Lệ. Tổng số là chín ngàn lạng. Thác Đại tiêu cục chê thù lao ít quá mới để cho Phi Mã tiêu cục.
Vợ chồng Từ Tranh trước nay vẫn đi bảo tiêu. Mã Xuân Hoa ở nhà chẳng có thân nhân nào tin cậy được, nàng không yên tâm gởi hai đứa nhỏ nên đưa đi theo. Ai cũng nghĩ rằng món tiêu ngân chín ngàn lạng bạc trên đường chẳng gặp nguy hiểm gì.
Hồ Phỉ liếc mắt ngó xe tiêu rồi chạy vào phòng Trình Linh Tố nói:
- Nhị muội! Vợ chồng tiêu đầu này là chỗ quen biết cũ của tiểu huynh.