Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 60 : Bọn thâm độc bắt con giết mẹ

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


Võ quan cười lạt nói:



- Niếp đại cạ Đại ca đi mà hỏi Phúc đại soái. Bọn tiểu đệ là kẻ đương sai làm sao biết được nhiều chuyện.



Niếp Việt sửng sốt nói:



- Hồ đại ca cứ yên tâm tất vụ này có sự hiểu lầm. Tại hạ chạy đi báo cho Mã cô nương nhất định cô sẽ tìm cách cứu đại ca.



Tên võ quan kia vội quát:



- Dừng lại! Đây là mật lệnh của Phúc đại soái, quyết chẳng thể tiết lộ phong thanh cho Mã cô nương hay biết. Ngươi có mấy cái đầu mà dám liều lĩnh như vậy?



Niếp Việt toát mồ hôi trán những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Hắn nghĩ bụng:



- Cái hộp gấm này do ta đưa tới Hồ đại cạ Đại ca mắc nạn có lý nào ta chịu là kẻ tiểu nhân gian trá hành hung? Nhưng đây là mật lệnh của Phúc đại soái,ta cũng không thể kháng lệnh được.



Tên võ quan khẽ đưa lưỡi truỷ thủ vào một chút, mũi đao đâm rách áo Hồ Phỉ vào đến da thịt.



Hắn bảo chàng:



- Hãy đi theo bọn ta!



Cái hộp sắt kia là do một tên thợ khéo Tây Dương chế ra trong đặt máy móc cực kỳ bá đạo. Lần gấm bên ngoài vừa bóc ra liền chìa lưỡi đao sắc bén.



Nguyên hai bên nắp hộp là hai thanh đao??!



Niếp Việt thấy Hồ Phỉ tay chảy máu tươi sắp tổn thương đến gân cốt. hắn nghĩ bụng:



Dù Hồ đại ca phạm tội tày đình cũng thể dùng thủ đoạn đê hèn này để đối phó.



Hắn vẫn đem lòng kính ngưỡng chàng mà bây giờ trông thấy thảm trạng do mình gây ra, không nhịn được nữa, đột nhiên hắn lách ngón tay vào khe hộp hết sức đẩy mạnh một cái. Nắp hộp mở ra. Hai tay Hồ Phỉ liền được tự do.



Tên võ quan đi đầu thấy thế liền đâm mũi truỷ thủ tới.



Võ công Niếp Việt con cao thâm hơn tên võ quan nhưng vì hắn nhất tâm giải cứu Hồ Phỉ nên không kịp né tránh.



Niếp Việt trúng đao rú lên một tiếng, lăn ra chết liền.



Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Hồ Phỉ hít một hơi chân khí rồi hóp bụng co lưng vào mấy tấc nhảy vọt lên. Ba thanh truỷ thủ rạch thẳng xuống. Hai lưỡi đưa vào quãng không. Còn một lưỡi rạch trúng đùi bên phải chàng thành vết máu.



Trong lúc tính mạng lâm nguy khe chừng sợi tóc, Hồ Phỉ còn khoan dung thế nào được? Chân phải chàng đá về phía trước, chân trái móc đằng sau.
Lão phu nhân đáp:



- Hai vị công chúa nghe nói ngươi đã có con trai rất lấy làm mừng rỡ, nóng lòng muốn coi hai đứa nhỏ.



Phúc Khang An liếc mắt nhìn Hải lan thị mỉm cười đáp:



- Nữ nhân đó là người Hán chưa học lễ nghi vì thế không dám để nàng đến khấu bái công chúa và mẫu thân.



Hòa Gia công chúa cười nói:



- Khang lão tam đã vừa mắt thì còn sai trật thế nào được? Chúng ta không cần gặp người đàn bà đó mà chỉ sai người đem hai đứa nhỏ đến đây coi. Phụ hoàng bảo mấy bữa nữa sẽ kêu tẩu tử đưa chúng vào cung bệ kiến.



Phúc Khang An ngấm ngầm đắc ý nghĩ bụng:



- Hai đứa nhỏ đẹp như ngọc. Hoàng thượng mà ngó thấy tất nhiên hoan hỷ.



Hắn liền sai tên nha hoàn ra bảo người tùy tùng bồng hai vị tiểu tử đến ngay lập tức.



Hòa Gia công chúa lại nói:



- Bữa nay ta tiến cung, mẫu hậu bảo Khang lão tam hành động lén lút bên ngoài, sinh con mấy năm không đưa về cố ý dấu diếm hết thảy. Coi chừng phụ hoàng sẽ lột da lão tam đó.



Phúc Khang An cười đáp:



- Vụ hai đứa nhỏ này hạ thần cũng mới biết hơn tháng nay.



Hắn nói tới đây thì hai người vú bồng hai đứa con song thai tiến vào.



Phúc Khang An bồng hai đứa nhỏ lại đập đầu lạy công chúa, lão thái thái, thẩm thẩm. Hai đứa nhỏ đã biết nghe lời. Mắt chúng mở thao láo phục lạy hành lễ.



Mọi người thấy hai đứa nhỏ giống hệt nhau, khuôn mặt tròn trĩnh, mày thanh mắt sáng.



Hòa Gia công chúa vỗ tay cười nói:



- Khang lão tam! Hai đứa nhỏ này giống ngươi như đúc, dù ngươi muốn chối cãi cũng không được đâu.



Hải Lan thị đối với vụ này chẳng thích thú gì nhưng thấy hai đứa nhỏ song sinh rất khả ái liền bồng chúng vào lòng ra chiều rất thân thiện.



Lão phu nhân cùng mất vị đều cho lễ vật. Hai mẹ vú không ngớt đập đầu tạ Ơn ban thưởng.