Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 59 : Phúc an khang ám toán hồ lang

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


Hồ Phỉ động tâm bụng bảo dạ:



- Chắc là Triệu tam ca đã khoa trương ta thái quá rước mặt mọi người khiến cô này không phục rồi dọc đường sinh sự với ta.



Chàng trợn mắt lên nlùn Viên Tử Y nói:



- Còn nữa cô muốn cho bọn Triệu Bán Sơn biết là gã thiếu niên họ Hồ chưa chắc đã có bản lãnh gì.



Viên Tử Y cười khanh khách hỏi:



- Chúng ta đã so kè từ Quảng Đông cho tới Bắc Kinh. Tiểu muội không chiếm được thượng phong. Hồ đại ca! Mai đây tiểu muội gặp Triệu Bán Sơn, đại ca thử đoán coi tiểu muội sẽ nói gì với y?



Hồ Phỉ lắc đầu đáp:



- Cái đó thì tại hạ đành chịu không thể đoán được.



Viên Tử Y nói:



- Tiểu muội sẽ bảo Triệu Tam thúc: Người nghĩa đệ của tam thúc quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là một trang anh hùng hảo hán.



Hồ Phỉ không ngờ một vị cô nương chuyên đối nghịch làm khó dễ với mình đột nhiên lại tán dương ngay trước mặt chàng. Bất giác chàng thẹn đỏ mặt lên ra chiều bối rối nhưng trong lòng khoan khoái vô cùng.



Từ Quảng Đông đến Bắc Kinh phong trần ngàn dặm, chẳng lúc nào đầu óc chàng dời xa được hình ảnh của Viên Tử Ỵ Có điều mỗi khi nhớ tới con người mỹ lệ lại rất điêu ngoa cổ quái nên lòng chàng bảy phần hoan hỷ còn hai phần ngờ vực và một phần tức giận. Cuộc đàm thoại đêm nay khiến



chàng trút bỏ hết được những mối hiềm khích. Chàng biết rõ nguyên uỷ, trong lòng đã say vì rượu lại ngây vì tình.



Lúc này ngoài cửa sổ mưa đã nhỏ dần, ngọn nến cháy gần hết.



Hồ Phỉ lại uống một bát rượu lớn rồi hỏi:



- Viên cô nương! Cô bảo trong mình còn có việc chưa xong, chẳng hiểu cô dùng tại hạ vào chỗ nào được không?



Viên Tử Y lắc đầu đáp:



- Đại ca! Tiểu muội không muốn nhờ đại ca giúp sức.



Nàng thấy Hồ Phỉ lộ vẻ thất vọng liền nói:



- Nếu tiểu muội không lo xong dĩ nhiên phải cầu cứu đại ca cùng Trình gia muội tử.



Rồi nàng hỏi:



- Hồ đại ca! Còn bốn ngày nữa là tới ngày đại hội chưởng môn nhân. Ba người chúng ta đến quấy phá hội nghị cho tời bời oa lá diễn thành vở tuồng "Tam anh đại náo Bắc Kính thành ", đại ca bảo có thích không?



Hồ Phỉ hứng chí reo lên:



- Tuyệt diệu! Tuyệt dệu! Nếu cuộc đại hội chưởng môn nhân này mà không phá rối được thì bọn Triệu tam ca, Văn tứ gia, Văn tứ thẩm giao kết với gã tiểu tử Hồ phỏng được ích gì?



Trình Linh Tố đứng bên lặng yên không nói gì bây giờ mới xen vào:



- Song anh náo Bắc Kinh cũng đủ rồi sao còn kéo cả hạng người vô dụng là tiểu muội vào?



Viên Tử Y bám lấy vai cô đáp:



- Trình gia muội tử! Muội muội đừng nói thế. Bản lãnh của muội hơn ta gấp mười. Ta phải cầu cạnh muội muội chứ không dám đắc tội.



Trình Linh Tố lấy trong bịch ra đôi Ngọc Phụng nói:



- Viên tỷ tỷ! Giữa tỷ tỷ và đại ca có chỗ hiểu lầm hãy nói rõ ra rồi con Ngọc Phụng này trao lại cho tỷ tỷ. Không thế thì cả đôi Phụng Hoàng đều đưa hết cho đại ca.



Viên Tử Y sửng sốt một chút miệng lẩm bẩm nhắc lại:



- Nếu không thế thì cả đôi Phụng Hoàng đều đưa hết cho đại ca...



Trình Linh Tố nói hai câu này nguyên chẳng có ý gì khác. Cô thấy Viên Tử Y về võ công cũng như về dong nhan đều hơn người, vả lại dọc đường cô đã nhận thấy Hồ Phỉ rất xiêu lòng với nàng, chỉ vì nàng mấy lần giải cứu Phụng Thiên Nam, chàng mới sinh dạ e dè. Nay chẳng những mối tiền hiềm đã được giải thích mà hai bên càng thêm quan hệ mật thiết chẳng còn điều chi trở ngại. Nhưng cô nghe Viên Tử Y nhắc lại hai câu vừa rồi tựa hồ ngụ ý hai gái thờ chung một chồng, bất giác cô đỏ mặt lên vội đáp:



- Không không! Tiểu muội không có ý ấy.



Viên Tử Y hỏi:



- ý ấy là ý gì?



Trình Linh Tố không sao giải thích được. Cô bối rối cơ hồ sa lệ.



Viên Tử Y hỏi:



- Trình gia muội tử! Tại sao trên thanh đơn đao kia muội muội lại không bôi chất độc trí mạng?



Trình Linh Tố nước mắt chảy quanh đáp:



- Tiểu muội tuy là đệ tử của Độc Thủ Dược Vương nhưng bình sinh chưa giết một người nào, chẳng lẽ tự nhlên lại gia hại tỷ tỷ. Huống chi... huống chi tỷ tỷ là ý trung nhân của đại cạ Suốt ngày đêm ngoài lúc ăn ngủ, bao giờ y cũng nhớ đến tỷ tỷ thì tiểu muội gia hại tỷ tỷ thế nào được?



Cô nói tới đây không nhịn được nữa, hai hàng châu lệ tràn ra.



Viên Tử Y ngạc nhiên đứng dậy liếc mắt thật nhanh nhìn Hồ Phỉ thấy mặt chàng ra chiều bẽn lẽn.
- Mã cô nương gới thiệu tại hạ và yêu cầu Phúc đại soái tạ Ơn gì đó.



Niếp Việt vui mừng nói:



- Mã cô nương đã ngỏ lời tất Phúc đại soái phải coi Hồ huynh bằng con mắt khác thường. Ngày sau tiểu đệ tùy tùng Hồ đại ca thời thường lân cận hay biết chừng nào!



Hắn rất khâm phục võ công của Hồ Phỉ. Mấy câu này hắn nói thật. Hai người theo đường cũ đi ra vừa tới bên ao sen bỗng nghe tiếng bước chân vang lên, mấy người chạy nhanh tới miệng hô:



- Xin Hồ đại gia hãy dừng bước!



Hồ Phỉ ngạc nhiên đứng lại ngó thấy bốn tên võ quan. Người đi trước tay cầm một cái hộp gấm dâng lên nói:



- Mã cô nương đưa lễ vật tặng Hồ đại gia, xin đại gia thu nhận cho.



Hồ Phỉ trong lòng đang bực bội liền đáp:



- Tại hạ vô công không dám thu lộc, chẳng thể bái lãnh được.



Người kia nói:



- Mã cô nương đã có thịnh tình. Hồ đại gia không nên khách khí.



Hồ Phỉ đáp:



- Nhờ ông bạn về trình lại Mã cô nương món hậu ý của cô, Hồ mỗ chỉ xin tâm lãnh là đủ.



Dứt lời chân trở gót đi ngay.



Tên võ quan kia rượt tới lộ vẻ bồn chồn nói:



- Hồ đại gia! Đại gia mà không chịu thu nhận nhất định Mã cô nương trách cứ tiểu nhân. Niếp đại ca! Đại ca khuyên Hồ đại gia dùm chọ Tiểu đệ vâng lệnh của Mã cô nương...



Hồ Phỉ bụng bảo dạ:



- Coi gã này chân bước mau lẹ, bộ pháp ổn định hiển nhiên là một hảo thủ võ công. Tội gì vì hai chữ công danh mà làm tôi cho kẻ khác?



Niếp Việt đón lấy cái hộp gấm ở trọng tay tên võ quan. Hắn nhắc thấy cái hộp rất trầm trọng thì chắc là trong đựng hậu lễ, liền tươi cười nói:



- Hồ đại ca! Người anh em đây nói thực tình. Nếu y bị Mã cô nương quở trách thì rất nguy hại đến bước tiền trình. Đại ca làm phước thu nhận để y về phúc trình.



Hồ Phỉ tự nhủ:



- Nể mặt người, ta thu nhận món này để chu cấp cho kẻ nghèo.



Chàng liền mở hộp coi thấy trong tấm đoạn hồng vuông vắn gói một vật gì bốn góc phình ra.



Chàng cau mày tự hỏi:



- Cái gì thế này?



Tên võ quan đáp:



- Tiểu nhân không rõ.



Hồ Phỉ tự hỏi:



- Phải chăng món lễ này nguyên một khối?



Chàng liền thò tay cởi giây buộc. Đột nhiên nghe đánh " cách " một tiếng.



Nắp hộp đậy lại cặp chặt lấy hai tay Hồ Phỉ.



Hồ Phỉ đau thấu xương, xương cổ tay cơ hồ sắp gãy.



Nguyên cái hộp này bằng thép đúc, bên trong đặt dấu cơ quan rất tinh xảo. Ngoài hộp bọc gấm nên không nhận ra.



Nắp hộp xiết mỗi lúc một chặt thêm. Hồ Phỉ vội vận khí ra hai cổ tay để chống chọi. Nếu nội lực chàng kém một chút thì cả hai tay bị gãy rồi.



Hồ Phỉ nghiến răng vận khí không dám lơ là.



Bốn tên võ quan thấy Hồ Phỉ trúng kế lập tức rút truỷ thủ ra. Hai mũi chí vào trước ngực, hai mũi chí vào sau lưng.



Niếp Việt kinh hãi đến ngẩn người, vội hỏi:



- Làm... làm gì thế này?



Tên võ qụan đứng đấy đáp:



- Phúc đại soái có lệnh tróc nã tên điêu đồ Hồ Phỉ.



Niếp Việt hỏi:



- Hồ đại ca là khách quý do Mã cô nương mời đến sao lại đối đãi bằng cách này?