Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 58 : Viên tử y tường thuật chuyện xưa

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


Viên Tử Y hỏi:



Đang lúc nửa đêm các vị còn đi đâu? Đại ca không thấy chiều trời biến đổi sắp mưa lớn rồi ư?



Nàng vừa dứt lời trời đổ mưa rào. Những hạt mưa lớn bằng hạt đậu trút xuống.



Hồ Phỉ tức giận đáp:



- Dù có phải ngủ nơi đầu đường xó chợ cũng còn hơn trú mưa tại dưới thềm nhà của tên gian tặc.



Chàng nói rồi không nghoảnh đầu lại rảo bước ra cửa. Trình Linh Tố lẽo đẽo theo sau.



Bỗng nghe Viên Tử Y ở phía sau hằn học hỏi:



- Phúc công tử là tên gian tặc, chết cũng đáng kiếp. Ta hận mình chẳng được chính tay mình đâm hắn mấy đao.



Hồ Phỉ nghe nói bỗng dừng bước, quay lại tức giận hỏi:



- Bây giờ cô nương lại nói mấy điều mát mẻ nhỉ?



Viên Tử Y đáp:



- Trong lòng tiểu muội còn oán hận Phụng Thiên Nam gấp trăm lần đại cạ Nàng dừng lại một chút nghiến răng nói tiếp:



- Đại ca bất quá mới căm hờn hắn trong mấy tháng còn tiểu muội oán hận hắn suốt đời.



Mấy tiếng sau cùng âm thanh càng lộ vẻ nghẹn ngào.



Hồ Phỉ nghe nàng ra giọng bi thiết thực chứ không có ý trá nguỵ, rất lấy làm kỳ hỏi:



- Đã vậy tại hạ giết hắn tam phen tứ thứ mà lần nào cô nương cũng giải cứu?



Viên Tử Y đáp:



- Chỉ có ba lần chứ không phải tam.phen tứ thứ.



Hổ Phỉ nói:



- Phải rồi. Cô nương nói đúng. Tại sao cô lại cứu hắn?



Hai người đang nói chuyện, mưa rào như từng chậu nước đổ xuống khiến cả ba người áo quần ướt đẫm.



Viên Tử Y hỏi:



- Chẳng lẽ đại ca bắt tiểu muội đứng giữa trời mưa để giải thích tỷ mỷ chăng? Đại ca không sợ mưa nhưng lệnh muội tử, con người yếu ớt thế kia chẳng lẽ cũng không sợ?



Hồ Phỉ đáp:



- Được rồi. Chúng ta vào nhà nói chuyện.



Ba người liền vào thư phòng.



Tên thư đồng thắp đèn nến, bưng trà thơm lại rồi rón rén lui ra.



Trong căn phòng này cách trần thiết rất thanh nhã. Vách bên Đông đóng hai giá sách, đặt đầy đồ thư.



Xung quanh phòng đều có cửa sổ. Bóng trúc xanh lấp loáng, lại sực nứt mùi hoa thơm.



Trên tường mé Nam có treo một bức hoa. nữ sĩ đồ của Đổng Kỳ Xương, một bức đối viết lối hành thư của Chúc Chi Sơn, hai câu thơ của Bạch Lạc Thiên.



Hồng lạp chúc di khiêu diệp khởi.



Từ sa sam động thác chi lai.



Hồ Phỉ trong lòng mải ngẫm nghĩ về mấy câu nói kỳ quái của Viên Tử Y nên chẳng để tâm gì đến thư họa.



Trình Linh Tố lẩm nhẩm đọc hai câu đối, mắt ngó tới cây hồng chú trên bàn lại nhìn tấm áo Tử La mặc trên mình Viên Tử Y, bụng bảo dạ:



- Hai câu đối này là để tả cảnh bày ra trước mắt. Ta trà trộn vào đây chẳng thành ý nghĩa gì.


Chàng nói:



- Chắc Triệu tam ca vẫn bình yên. Sau khi xong mọi việc ở đây, tại hạ muốn đến Hồi Cương một chuyến, một là để bái phỏng Triệu tam ca, hai là bái kiến các vị anh hùng tiền bối.



Viên Tử Y đáp:



- Cái đó không cần. Bọn họ sắp đến đây cả.



Hồ Phỉ không nhịn được đứng phắt dậy. Chàng ngứa lòng ngứa dạ cơ hồ không chịu nổi.



Trình Linh Tố hiểu ý chàng liền nói:



- Tiểu muội đi lấy rượu cho đại ca.



Cô ra khỏi phòng dặn thư đồng đưa vào bảy, tám bình rượu.



Hồ Phỉ uống hết hai bình. Chàng nghĩ tới chẳng bao lâu nữa được cùng cách anh hùng tương kiến, nổi lòng hào khí, hỏi ngay:



- Bao giờ bọn Triệu tam ca sẽ tới đây?



Viên Tử Y trịnh trọng đáp:



- Hồ đại ca! Còn bốn ngày nữa là tiết Trung Thu và cũng là ngày đại hội các chưởng môn nhân trong thiên hạ. Phúc đại soái đã triệu tập cuộc đại hội này. Y làm đến chức Thái Tử Thái Bảo, Bình Bộ Thượng Thư, cai quản đại thần ở nội vụ phủ, nắm quyền binh mã cả nước. Những vị Hoàng thân quốc thích cũng thuộc quyền cai quản của ỵ Không hiểu sao y lại muốn kết giao với hào khách giang hồ?



Hồ Phỉ đáp:



- Tại hạ cũng đang suy nghĩ về vụ này. Chắc là hắn định quăng mẻ lưới quét hết anh hùng hảo hán trong thiên hạ cho Thanh Đình thu dụng cũng như dùng khoa cử công danh để lung lạc văn sĩ.



Viên Tử Y nói:



- Đúng rồi! Ngày trước Đường Thái Tông thấy sĩ kéo nhau đến trường thi đã nói một câu: " Bao nhiêu anh hùng thiên hạ đều chui vào trong " đó " của ta ".



Nàng lại hỏi:



- Phúc đại soái mở cuộc đại hội này dĩ nhiên cũng dùng công danh lợi lộc để nhử anh hùng thiên hạ. Nhưng hắn còn cái đau khác mà người ngoài không thể biết được. Phúc đại soái còn mời cả bọn Triệu Bán Sơn, Văn tứ thúc, Vô Trần đạo trưởng. Đại ca có biết vụ này không?



Hồ Phỉ vừa kinh ngạc vừa mừng thầm, ngửa cổ lên uống cạn một bát rượu lớn rồi đáp:



- Thú quá! Thú quá! Tại hạ chưa được nghe quạ Vô Trần đạo trưởng, Văn tứ gia anh hùng như vậy thật khiến cho người ta phải khâm phục.



Viên Tử Y toét miệng cười nói:



- Cổ nhân dùng sách vở để hãm rượn. Đại ca lại lấy công việc khoan khoái của anh hùng hào kiệt mà nhắm rượn. Nếu nói hành vi của bọn Văn tứ thúc thì đại ca cuống cả ngàn chung cũng không biết say nhưng khiến cho đại ca nằm ly bì ba ngày.



Hồ Phỉ rót rượu ra bát nói:



- Xin cô nương nói đi.



Viên Tử Y đáp:



- Vụ này khá dài không thể một lúc mà kể hết được. Đại khái bọn Văn tứ thúc biết rằng Phúc đại soái được đức Càn Long sủng ái nên mới bắt hắn để bức bách Hoàng đế trùng tu chùa Thiếu Lâm ở Phúc Kiến và hứa lời không gia hại Văn tứ thúc cùng bạn hữu của y ở rải rác các tỉnh mới buông tha hắn.



Lời chú của tác giả: Phúc Khang An là con tư sinh của Càn Long hoàng đế Muốn biết rõ các chi tiết về vụ Triệu Bán Sơn, Văn Thái Lai cùng các vị anh hùng bắt Phúc An Khang xin coi pho Thư Kiếm ân Cừu Lục.



Hồ Phỉ vỗ đùi nói:



- Phúc An Khang bị cái nhục lớn đó nên chiêu tập các chưởng môn các nhà các phái võ lâm trong thiên hạ chắc là để quyết một trân sống mái với bọn Văn tứ gia phải không?



Viên Tử Y đáp:



- Đúng thế. Vụ này đại ca đoán được quá nửa. Cuối mùa đông đầu mùa thu năm nay, Phúc Khang An tiên liệu bọn Văn tứ thúc về đến Bắc Kinh nên triệu tập những hảo thủ võ lâm các nơi về trước. Mười năm qua sau khi bị đau khổ nhục nhã hắn mới biết binh mã thủ hạ của mình tuy nhiều nhưng không đủ để đối địch với hào kiệt võ lâm.



Hồ Phỉ vỗ tay cười nói:



- Cô nương đoạt chức chưởng môn của chín nhà té ra là để làm oai với bọn người đầu hàng hắn.



Viên Tử Y lại nói:



- Gia sư có mối giao tình rất sâu xa với bọn Văn tứ thúc. Còn tiểu muội chuyến này trở về Trung Nguyên là vì việc riêng của mình. Tiểu muội đến trấn Phật Sơn ở Quảng Đông trước tiên để coi xem Phụng lão gia là nhân vật thế nào? Không ngờ lại gặp cơ duyên cứu mạng lão ba lần mà còn dò hỏi được tin tức về cuộc đại hội chưởng môn nhân trong thiên hạ. Công việc chưa xong tiểu muội chẳng thể trở về Hồi Cương báo tin. Thế rồi chẳng sợ Hồ đại ca chê cười từ Nam lên Bắc tiểu muội đã gây náo loạn khiến Phúc Khang An biết rằng cuộc đại hội chưởng môn của hắn chưa chắc đã ăn thua gì.