Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 57 : Viên tử y đã bại quần hào

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


Viên Tử Y chí đầu ngón chân xuống nhảy lên cái ghế tròn nói:



- Vương lão sư! Võ công của Bát Quái Môn dạy rằng chân đạp phương vị Bát Quái: Càn, Khôn, Tốn, Khảm, Chấn, Đoài, Ly, Cấm. Chúng ta động thủ ra chiêu ở ngay trên những cái ghế này.



Viên Tử Y đáp:



- Hay lắm!



Hắn từ từ bước lên ghế tròn, hai tay vòng lại. Một chưởng hướng về phía dưới, một chưởng quay ra cửa sau.



Viên Tử Y hỏi:



- Thường nghe Vương thị huynh đệ Ở Bát Quái Môn nổi danh anh kiệt ngang nhau. Lát nữa Vương lão sư mà thất bại rồi, lệnh đệ còn đánh nữa hay thôi?



Vương Kiếm Anh bản tính ngưng trọng nhưng nghe mấy câu này cũng không nhịn được. Theo lời nàng thì chưa động thủ, nhất định hắn sẽ thất bại.



Hắn đã không khéo nói lại đang cơn thịnh nộ, miệng lắp bắp nói không nên lời



Vương Kiếm Kiệt tức giận lên tiếng:



- Con tiểu nha đầu đừng nói nhăng nói càn, chỉ cần ngươi đỡ nổi một trăm chiêu của đại ca là anh em ta từ nay không sử Bát Quái Chưởng nữa.



Thực ra Vương thị huynh đệ danh cao vọng trọng trong võ lâm, hạng võ sư tầm thường không đỡ nổi mười chiêu của họ, Vương Kiếm Kiệt đã nói tới một trăm chiêu là không dám coi thường Viên Tử Y.



Viên Tử Y đưa mắt nhìn xéo, lạnh lùng hỏi:



- Sau khi ta đánh bại lệnh huynh có được kể là chưởng môn của Bát Quái Môn không? Ngươi còn đấu nữa hay thôi?



Vương Kiếm Kiệt đáp:



- Đừng khoác lác nữa. Hãy thắng được ca ca ta đã rồi hãy nói cũng chưa muộn.



Viên Tử Y nói:



- Ta muốn hỏi cho biết rõ đã.



Vương Kiếm Kiệt chưa kịp trả lời, Vương Kiếm Anh hỏi:



- Tôn sư là ai?



Viên Tử Y hỏi lại:



- Ngươi hỏi sư thừa ta làm chi?



Nàng là một thiếu nữ rất lanh lợi, đảo cặp mắt đen láy nói tiếp:



- Chà! Vương lão sư động nộ rồi muốn hạ sát thủ mới hỏi trước sư phụ ta Hay lắm! Oai danh sư phụ ta rất lớn, nói ra làm cho lão bở vía. Lão cứ việc sử hết những tuyệt chiêu của Bát Quái môn ta cũng không nêu danh sư phụ ra. Người ta thường nói đã không biết là không có tội. Dù lão đánh chết ta, gia sư cũng không trách đâu.



Nàng nói mấy câu này trúng tâm sự Vương Kiếm Anh. Hắn thấy nàng đã tỷ đấu với Hồ Phỉ, lại kiềm chế Tần Nại Chi, ra tay không phải tầm thường thì nhất định lai hch của nàng rất lớn. Dù hắn chẳng coi một vị tiểu cô nương vào đâu nhưng nếu hắn nặng tay đả thương nàng thì sau này sư phụ nàng tính đến tất khó bề đối phó. Hắn nghe nàng nói vậy liền hô:



- Xin các vị nơi đây làm chứng cho!



Hắn vung chưởng đánh ra. Chân hắn bước từ cung Khôn qua cung Ly.



Thân hình hắn to lớn mà cước bộ nhẹ nhàng như chim én lướt sóng.



Viên Tử Y phóng chưởng đánh chênh chếch đi từ cung Cấn rượt qua cung Chấn và đã sử dụng Bát Quái Chưởng, chân bước theo Bát Quái phương vị.



Vương Kiếm Anh đánh liền mấy chưởng đều bị nàng hất đi.



Hai người xung quanh cái bàn tròn, di chuyển trên mười hai cái ghế đá chẳng khác gì bọn trẻ nít chơi trò Tróc Mê Tàng nhưng di chuyển mỗi lúc một mau lẹ khiến người bàng quang trông hoa cả mắt.



Vương Kiếm Anh nghĩ bụng:



- Con tiểu nha đầu này tâm tư rất linh xảo. Thị dụ được ta đấu chưởng trên ghế đá cách một cái bàn. Chưởng lực của thị vốn không bì kịp ta nhưng trung gian có cái bàn tròn cản trở làm cho chưởng lực bớt phần trầm trọng.



Hắn lại tự nhủ:



- Võ công con nha đầu này rất phức tạp. Thị sử được môn Bát Quái Chưởng của ta rất chính xác, hà tất ta phải dùng chưởng pháp thông thường để dừng co với thị?



Đột nhiên hắn rú lên một tiếng. Chân bước loạn xạ. Hắn thi triển môn tuyệt kỹ gia tryền của phụ thân là Bát Trận Bát Quái Chưởng.



Chưởng pháp này Vương Duy Dương chỉ dạy cho hai con còn đệ tử họ ngoài nhưng bọn Thương Kiếm Minh đều không được truyền thụ. Đó là môn Bát Quái Chưởng kèm theo Bát Trận đồ. Thiên trận lấy cung Càn làm Thiên môn. Địa trận lấy cung Khôn làm Địa môn. Phong Trận lấy cung Tốn làm Phong môn. Vân trận lấy cung Chấn làm Vân môn. Phi long lấy cung Khảm làm Phi Long môn. Võ Dực lấy cung Đoài làm Võ Dực môn. Điêu Tường ở cung Ly làm Điêu Tường môn. Uyên Bàn lấy cung Cấn làm Uyên Bàn môn.



Thiện Địa Phong Vân là bốn cửa chính, Long Hổ Điêu Uyên là bốn kỳ môn.



Càn Khôn Cấm Tốn là cửa đóng, Khảm Ly Chấn Đoài là cửa mở.
Tăng Thiết âu chợt nhớ ra chạy vào Lưong Đình. Lúc hắn vươn tay định lất tấm kim bào thì đột nhiên có tiếng gió quạt vào đầu. Hắn bị người đánh lén.



Tăng Thiết âu tay mặt ôm sư huynh, tay trái chưa kịp lấy kim bài đành xoay chưởng đón tiếp nhưng đánh vào quãng không.



Bỗng trước mặt thấy bóng đen thấp thoáng. Một người từ trên nóc quán nhảy xuống chộp lấy tấm kim bài trên bàn, quát lớn:



- Đánh thua rồi muốn cãi chăng?



Chính là Viên Tử Y.



Tăng Thiết âu vừa kinh hãi vừa tức giận đứng ngẩn ra trong quán. Hắn không biết nên đối phó với Viên Tử Y hay là kêu người cứu trị đại sư huynh.



Hồ Phỉ tiến lên một bước nói:



- Hai chân Chu huynh bị trật khớp, nếu không lắp lại ngay e rằng sẽ tổn thương đến gân cốt.



Chàng không chờ hai lão Chu, Tăng trả lời đã vung tay ra nắm lấy chân trái Chu Thiết Tiêu kéo ra một cái rồi đưa lại.



Cục một tiếng. Chàng tiếp cốt xong rồi.



Chàng lại lắp đúng xương chân phải và giải khai huyệt đạo cho họ Chu.



Chu Thiết Tiêu liền thấy hết đau ngay.



Hồ Phỉ nhìn Viên Tử Y chìa tay ra cười nói:



- Viên cô nương! Tấm Đồng ưng Thiết Nhạn Bài đó chẳng có chi đẹp đẽ, cô nương nên hoàn lại cho Chu đại ca.



Viên Tử Y nghe chàng nói đến năm chữ " Chẳng có chi đẹp đẽ " liền mĩm cười cầm tấm kim bài đặt vào trong lòng bàn tay Hồ Phỉ.



Hồ Phỉ hai tay nâng bài kính cẩn đưa tới trước mặt Chu Thiết Tiêu.



Chu Thiết Tiêu vươn tay ra chụp lấy nói:



- Hảo tâm của hai vị khiến cho Chu mỗ còn một hơi thở cũng có ngày đền đáp



Hắn nói rồi liếc mắt nhìn Viên Tử Y và Hồ Phỉ, đoạn bám vai Tăng Thiết âu trở gót đi ngay.



Cũng là cái nhìn nhưng khác nhau ở chỗ hắn ngó Viên Tử Y bằng cặp mắt đầy vẻ oán độc mà khi ngó Hồ Phỉ lại ra chiều rất cảm kích.



Viên Tử Y chẳng để ý gì. Nàng dương cặp lông mày xinh đẹp lên nhìn người sử Lôi Chấn Đáng là Chử Oanh hỏi:



- Chử đại gia! Nửa chức chưởng môn của đại gia có cần tỷ đấy nữa hay thôi?



Bây giờ Chử Oanh dù có đần độn đến đâu cũng hiễu rằng mấy môn công phụ tầm thường của mình chẳng thể nào địch nổi Viên Tử Ỵ Hắn liền chắp tay đáp:



- Tệ phái là Lôi Điện Môn do gia sư nắm giữ quyền hành, tại hạ không dám đại diện chưởng môn. Nếu cô nương muốn tứ giáo thì xin mời đến Tái Bắc, nhất định gia sư rất hoan nghênh.



Hắn nói câu này không kiêu ngạo cũng chẳng đốn hèn, đổ trách nhiệm lên đầu sư phụ.



Viên Tử Y cười khanh khách vẫy tay mấy cái hỏi:



- Còn hai vị kia, vị nào muốn tứ giáo?



Bọn ân Trọng Tường chắp tay nói:



- Hồ đại gia! Chúng tôi sẽ có ngày tái ngộ.



Đoạn trở gót ra ngoài. Ai nấy đầy lòng ngờ vực không hiểu lai lịch của Viên Tử Y thế nào.



Hồ Phl đưa chân đến tận cửa ngoài rồi mới quay về vườn hoa.



Bỗng nghe trên không sấm nổ ầm, chàng ngửng đầu trông thấy đầy trời mây kéo đen nghịt che lấp vừng trăng to.



Viên Tử Y nói:



- Đúng là trời làm phong vũ bất ngờ, con người hoa. phúc khôn lường. Ai mà biết được Hồ đại ca hành hiệp phong trần, chỉ một chuyến lai kinh bỗng trở nên đại phú gia.



Nàng nhắc tới vụ này bất giác khiến cho Hồ Phỉ tức lộn ruột. Chàng đáp:



- Viên cô nương! Tòa viện trạch này là sản nghiệp của tên gian nhân họ Phụng, tại hạ Ở trong nhà thêm một khắc là thêm một phần điếm nhục, vậy xin cáo từ.



Chàng quay lại bảo Trình Linh Tố:



- Nhị muội! Chúng ta đi thôi!