Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 56 : Viên tử y lại đoạt chưởng môn
Ngày đăng: 16:23 18/04/20
Hồ Phỉ Và Trình Linh Tố đưa mắt nhìn nhau nghĩ bụng:
- Tên mãng phu kia tuy hành vi thô lỗ một cục nhưng Chu Thiết Tiêu đưa lời từ tạ quá lễ trọng. Không hiểu đại hán mặt đen kia ở môn phái nào?
Sau một lúc, tiếng bước chân vang lên. Hai người đi vào. Chu Thiết Tiêu dắt tay đại hán cười ha hả nói:
- Mãng phu hỡi mãng phu! Mau kính mời Hồ đại ca ba chung rượn đi!
Hồ đại ca vui lòng lượng thứ cho ngươi rồi. Y là bậc đại trượng phu đã thốt ra lời quyết không thay đổi.
Hồ Phỉ bỗng đứng phắt dậy vọt ra khỏi lương đỉnh, điểm chân trái lạng người tới chặn đường rút lui của người kia. Nét mặt xám xanh, chàng lớn tiếng quát:
- Họ Chu kia! Ngươi làm trò quỷ gì đây? Nếu ta không đâm chết tên này thì không phải là hảo hán.
Người tiến vào chính là Phụng Thiên Nam, chưởng môn phái Ngũ Hổ ở Trấn Phật Sơn tỉnh Quảng Đông. Hắn đã sát hại cả nhà Chung A Tứ.
Bây giờ Hồ Phỉ mới hiểu rõ. Nguyên Chu Thiết Tiêu bày ra cạm bẫy này lại sai một tên mãng phu đến rắc rồi lừa gạt cho Hồ Phỉ đưa lời tha thứ cho mãng phu.
Hồ Phỉ nghĩ tới tình trạng toàn gia Chung A Tứ bị thảm tử, mắt đỏ sọng cơ hồ tóe lửa.
Chu Thiết Tiêu nói:
- Hồ đại ca! Tiểu đệ đã nói thẳng với đại ca bao nhiêu ruộng nương nhà cửa ở Nghĩa Đường Trấn toàn là của tên mãng phu này tặng chọ Cả tòa nhà này cũng mua của hắn. Bậc đại trượng phu há tất để tâm đến những chuyện oán thù nhỏ mọn. Phụng lão đại! Bồi tội Hồ đại ca đi!
Hồ Phỉ thấy Phụng Thiên Nam toan hành lễ liền giang hai tay ra nói:
- Hãy khoan!
Chàng quay lại bảo Trình Linh Tố:
- Nhị muội. Nhị muội lại đây!
Trình Linh Tố rảo bước đến đứng bên chàng.
Hồ Phỉ dõng dạc nói:
- Hồ mỗ kết bạn với ai là vì ý hợp tâm đầu, biết điều phải trái. Chúng ta uống rượn đánh bạc nhưng bậc đại trượng phu phải lấy nghĩa khí làm đầu.
Dùng kim ngân lung lạc Hồ mỗ là coi Hồ mỗ không đáng một đồng.
Tăng Thiết âu cười nói:
- Xin Hồ đại ca đừng hiểu lầm. Phụng lão đại có đưa tặng chút lễ mọn cũng chỉ vì lòng lễ trọng, đâu dám xem thường lão huynh.
Hồ Phỉ xua tay đáp:
- Lão họ Phụng này làm oai làm phước ở Quảng Đông vì mưu sang đoạt một mảnh đất của nhà hàng xóm mà đưa toàn gia người ta vào chỗ chết, Hồ mỗ chẳng có thân tình cố hữu gì với nhà họ Chung nhưng đã dúng tay vào việc này thì thể cùng tên ác ôn họ Phụng chẳng đội trời chung. Nếu Hồ mỗ có đắc tội với bạn hữu cũng vì tình thế bất đắc dĩ. Xin các vị miễn thứ cho.
Chu đại ca! Xin đại ca thu lại tòa nhà này.
Chàng nói rồi móc văn khễ trong bọc áo ra khẽ liệng tới trước mặt Chu Thiết Tiêu.
Chu Thiết Tiêu đành đón lấy, toan đưa lại cho chàng nhưng Hồ Phỉ dõng dạc nói:
- Nơi đây tuy là đất kinh sư, dưới chân thiên tử. Lão họ Phụng lại không biết bao nhiêu là bạn hữu nhưng Hồ Phỉ này đêm nay gạt tánh mạng sang một bên để liều nlmh với hắn. Ai là bạn hữu của Hồ Phỉ thì xin đừng cản trở, còn ai là bạn của họ Phùng thì cứ việc xông cả vào.
Chàng nói rồi hai tay chắp để sau lưng.
Hồ Phỉ biết rõ trong thành Bắc Kinh rất nhiều cao thủ. Phụng Thiên Nam đã dám ló mặt ra là hắn chuẩn bị rồi. Không kể đến trợ thủ nào khác, nguyên Vương thị huynh đệ, hai lão Chu, Tăng cũng đủ mệt rồi, nhưng vì lòng phấn khích đến cực điểm, chàng đã gác sự sống chết ra ngoài.
Chu Thiết Tiêu cười khanh khách nói:
- Hồ đại ca đã không nể mặt thì việc hòa giải giữa chúng ta không thành rồi. Phụng lão đại! Mời lão về đi thôi, chúng ta còn uống rượu đánh bạc.
Hồ Phỉ dễ gì kiếm thấy Phụng Thiên Nam, khi nào còn để hắn thoát thân?
Chàng vươn tay nhảy xổ về phía hắn.
Chu Thiết Tiêu cau mày nói:
- Thế này thì quá lắm!
Tay trái hắn đưa ngang ra cản trở, tay mặt xoay thành âm chưởng ngấm ngầm ra chiêu Đảo Duệ Cứu Ngưu Vỹ chụp lấy cổ tay Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ đã động thủ tức là tính cả bọn trợ quyền của đối phương vào trong rồi, nhưng chàng nghĩ bụng:
- Họ đã giữ lễ với mình rất chu đáo thì mình quyết không động thủ trước.
Chàng thấy Chu Thiết Tiêu vươn tay chụp cũng không trả đòn để lão chụp trúng cổ tay, nắm lấy huyệt mạch môn.
Chu Thiết Tiêu cả mừng tự nhủ:
- Tần Nại Chi và Phụng lão đại khoa trương bản lãnh thằng nhỏ này ghê gớm lắm, ai ngờ chỉ có thế. Hà tất ta phải nhường nhịn gã?
Miệng hắn vẫn nói:
- Không nên động thủ.
Hắn thừa cơ vặn một cái, không ngờ xương tay Hồ Phỉ cứng như sắt, phản ứng rất mạnh. Chu Thiết Tiêu chân đứng không vững loạng choạng cúi về phía trước ba bước.
Môn cầm nã của hắn là một công phu đắc ý nhất trong Ung Trảo Nhạn Môn. Hồ Phỉ đã đả bại đại sư huynh chưởng môn của hắn về công phu này.
Hai người đang trao đổi một chiêu thì Phụng Thiên Nam đã xoay mình chạy đi.
Thân hình thấp thoáng nàng vọt vào trong đình. Hai chân đứng vững rồi hạ thấp vai xuống. Năm ngón tay chĩa ra. Lòng bàn tay hướng lên trên như người đỡ lấy vật ở trước bụng dưới. Đó chính là chiêu Hoài Trung Bảo Nguyệt lúc khai diễn Bát Cực Quyền.
Tần Nại Chi giật mình lẩm nhẩm:
- Võ công của bản phái không lưu truyền rộng rãi ra ngoài nhưng chiêu Hoài Trung Bảo Nguyệt này, hạ thấp vai bên trái, nhô cao vai bên phải. Tay trái để chênh chếch, tay mặt để ngay gắn. Hiển nhiên thị đã được chân truyền của bản phái, không hiểu thị học ở đâu ra?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng người ngoài mặt vẫn điềm nhiên, lão nói:
- Đã thế để tiểu lão khuân dọn bàn ghế để cho khỏi vướng chân tay.
Viên Tử Y đáp:
- Tần lão sư nói thế là sai. Quyền pháp của bản môn gồm có Phiên Thủ, Điệp Tuyền, Thốn Khẩu, Đẩu Chuyển gọi là Bát cực. Tám thức là Lâu, Đã, Đằng, Phong, Thích, Đàm, Tảo, Quái biến hóa thành Thiểm, Trường, Dược, Đóa, Câu, Thiết, Bế, Bát kêu bằng Bát Sát. Bốn mươi chín đường Bát Cực Quyền diệu ở chỗ lấn lướt. Nếu còn sợ bàn ghế làm vướng chân tay thì gặp lúc chiến đấu liều mạng với địch nhân, chẳng lẽ cũng xin họ khuân dọn bàn ghế trước hay sao?
Nàng thuyết một phen nhưng chưởng môn giáo huấn đồ đệ mà về các pháp thuyết trong Bát Cực Quyền lại không sai một chữ nào.
Tần Nại Chi đỏ mặt lên co lưng lại nhảy lên đình ra chiêu Thôi Sơn Thủ Thức đánh tới.
Viên Tử Y lắc đầu không đỡ gạt, chỉ bước qua mé tả một bước.
Trước mặt Tần Nại Chi là một cái bàn cản trở, phát chưởng của lão không đẩy được tới người nàng. Nhưng lão biến chiêu rất thần tốc phóng ra liền ba tuyệt chiêu là Trửu Bộ Phiên Diện Trùy, Diệu Tử Phiên Thân, Phách Quái Chưởng.
Viên Tử Y khẽ đưa chân phải lên. Tay trái đặt chéo trên tay mặt đánh tới xoáy ra thành dương quyền, đoạn quay lại biến thành âm quyền đánh nhanh như chớp. Đó chính là chiêu Song Đả Kỳ Môn trong Bát Cực Quyền.
Chiêu này đánh ra lẹ quá, Tần Nại Chi không kịp đề phòng vội nghiêng mình đi né tránh.
Binh một tiếng. Người lão đụng phảo bàn khiến cho ba chung trà lật đi rớt xuống.
Viên Tử Y cười nói:
- Coi chừng!
Nàng tiếp tục xoay tả vòng hữu phóng quyền đánh ra như mưa.
Tần Nại Chi hết sức đỡ gạt. Lão thấy nàng phát huy quyền pháp của bản môn lúc nhanh lúc chậm, nghiêng tả lánh hữu nhưng không giống công phu của bản môn.
Viên Tử Y hỏi:
- Sao lão sư chỉ đón đỡ chứ không phản kích? Bát Cực Quyền đâu có phải là một môn chịu đựng người đánh?
Tần Nại Chi không nhẫn nại được nữa quát mắng:
- Tiểu tiện nhân!
Lão ra chiêu Thanh Long Xuất Thuỷ. Tay tráo chĩa ra làm móc câu, tay phải nắm lại thành quyết đánh ra.
Viên Tử Y đối phó bằng chiêu Tòa Thủ Tán Quyền. Đột nhiên nàng co khuỷu tay phải lại xoay tay nắm lấy cổ tay Tần Nại Chi bắt quặt ra sau lưng đè lão xuống mặt bàn. Miệng lão để trúng vào chung trà. Nàng quát:
- Uống trà đi!
Nàng sử Phân Cân Thác Cốt Thủ một cách bình thường chẳng có chi kỳ lạ tưởng chừng bất cứ môn phái nào cũng luyện được. Có điều nàng ra tay cực kỳ thần tốc, ngón tay nàng vừa đụng vảo cổ tay Tần Nại Chi đã làm cho toàn thân lão bị kiềm chế. Lão vừa kinh hãi vừa tức giận, lại thóa mạ:
- Tiểu tiện nhân!
Hai tay Viên Tử Y tăng gia kình lực. Bỗng nghe một tiếng lách tách.
Xương bả vai Tần Nại Chi liền bị trật khớp.
Nàng buông cổ tay lão ra ngồi xuống ghế tròn tủm tửn cười lạt hỏi:
- Lãp có nhường ngôi chưởng môn hay không?
Tần Nại Chi đau điếng người, trán toát mồ hôi lạnh, không nói nửa lời rảo bước ra khỏi đình.
Vương Kiếm Anh một tay đỡ cánh tay phải cho lão còn một tay nắm cổ.
Hắn kéo ra rồi đưa vào để lắp lại khớp xương. Miệng hắn nói:
- Công phu Bát Cực Quyền của Viên cô nương quả nhiên thần diệu phi thường. Bây giờ tại hạ xin lãnh giáo môn Bát Quái Chưởng của cô.
Dứt lời hắn tiến vào trong đình.
Viên Tử Y thấy bộ pháp của hắn ngưng trọng vững vàng biết là gặp phải tay kình địch.
Nguyên những người luyện Du Thân Bát Quái Chưởng tất nhiên bộ pháp hời hợt nhẹ nhàng đi đường tựa chân không chấm đất nhưng cước bộ của Vương Kiếm Anh cực kỳ trầm trọng làm cho cát bụi tung bay lại là người có căn bản kiên cường trọng từ chí khinh cũng như từ khinh chí trọng. Viên Tử Y biết lão đã luyện mấy chục năm công lực, nàng chẳng thể bì kịp.
Hồ Phỉ tiến vào trong đình bưng lấy chung trà nhấp một hớp khẽ nói rỉ tay cô:
- Cha nay lợi hại lắm! Cô nương chớ khinh địch.
Mắt nhìn xuống, nàng khẽ đáp:
- Tiểu muội đã làm hư đại sự của đại ca nhiều lần mà đại ca không giận tiểu muội ư?
Nàng hỏi câu này, Hồ Phỉ khó nỗi trả lời. Nàng đã liên tiếp ba lần cứu thoát Phụng Thiên Nam khỏi bàn tay mình mà bảo là không giận thì thật vô lý.
Còn bảo oán trách nàng thì ai có điều băn khoăn. Cặp song thủ của nàng vô tình mà hóa hữu tình khiến chàng khôn bề mở miệng.
Viên Tử Y thấy Hồ Phỉ tiến vào đình dặn mình đề phòng lòng nàng được an ủi rất nhiều. Tinh thần phấn khởi, nàng khẽ đáp:
- Đại ca cứ yên tâm.