Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 67 : Dâng ngự bôi đánh bẩy quần hùng
Ngày đăng: 16:23 18/04/20
Hồ Phỉ Sinh lòng úy kỵ ngồi bốc hạt dưa cắn. Chàng không dám nhìn ngang nhìn ngửa, chỉ sợ bọn sĩ thủ hạ của Phúc Khang An phát giác.
Sau một lúc, Thang Bái chào hỏi mọi người rồi, trở về tọa vị. Lại thấy rất nhiều vãn bối hậu sinh đến trước lão dập đầu vấn an.
Thang Bái là nhà hào phú lại sẵn lòng trượng nghĩa khinh tài. Những môn nhân đệ tử của lão đều được phong bao. Cả những tên chưa thấy mặt bao giờ hễ đến sụp lạy là lão lại cho năm lạng. Trong phòng nhốn nháo một lúc mới xong cuộc bái kiến.
Bỗng nghe tên võ quan nhị phẩm hô:
- Rót rượu!
Những bộc dịch chầu chực các bàn đều rót rượn đầy vào chung.
Tên võ quan kia cầm chung rượu giơ lên dõng dạc hô:
- Các vị chưởng môn cùng các vị tiền bối võ sư ở các bang phái chẳng quản đường xa đến dự đại hội ở kinh thành, Phúc đại soái nhiệt liệt hoan nghênh. Bây giờ tiểu đệ xin kính mừng các vị một chung trước. Lát nữa Phúc đại soái sẽ thân hành đến kính tửu.
Hắn nói rồi uống một hơi cạn hết.
Mọi người cũng cạn chung theo.
Tên võ quan lại nói:
- Bữa nay bao nhiêu anh hùng hào kiệt võ lâm đến tham dự đại hội. Thật là một thịnh sự cổ kim chưa từng có. Phúc đại soái càng cao hứng hơn nữa là mời được bốn vị đại chưởng môn đều giá lâm. Tiểu đệ xin bắt đầu cuộc giới thiệu.
Y trỏ vào nhà sư già mày bạc ở ghế thứ nhất nói:
- Đây là Đại Trí thiền sư, phương trượng chùa Thiếu Lâm trên núi Tung Sơn, tỉnh Hà Nam. Phái Thiếu Lâm là nguồn gốc võ học khắp thiên hạ hơn ngàn năm nay, vì thế mà cuộc đại hộl chưởng môn dĩ nhiên suy tôn Đại Trí thiền sư vào ngôi chủ tịch.
Quần hào đều vỗ tay hoan hô.
Phái Thiếu Lâm có nhiều phân chi rất rộng lớn. Những người đến tham dự cuộc đại hội chưởng môn bữa nay chia ba có đến một phần gốc gác từ phái Thiếu Lâm mà ra, nên quần hào thấy võ quan tôn sùng vị cao tăng chùa Thiếu Lâm ai nấy đều hoan hỉ.
Tên võ quan lại trỏ vào vị đạo nhân ở ghế thứ hai nói:
- Sau phái Thiếu Lâm, dĩ nhiên phải suy tôn phái Võ Đương. Đây là Vô Thanh Tử đạo trưởng, quán chủ Ngọc Hư cung ở núi Võ Đương.
Uy danh phái Võ Đương cực kỳ hưng thịnh. Phái này là thuỷ tổ những môn quyền kiếm nội gia, nhưng quần hào thấy đạo nhân tướng mạo lủn thủn, trong lòng đều ngấm ngầm lấy làm kỳ. Những người kiến văn quảng bác nghĩ thầm:
- Từ ngày chưởng môn phái Võ Đương là Mã Ngọc qua đời đã mười năm nay, kế đó cao thủ là Hỏa Phán Quan Trương Triệu Trọng lại chết ở Hồi Cương. Không nghe nói tới nhân vật nào làm chưởng môn của phái này. Cái
tên Vô Thanh Tử làm quán chủ Ngọc Hư Cung cũng không nghe ai nhắc tới.
Vị thứ ba là Thang Bái nổi tiếng đại hiệp ai cũng biết rồi, kể ra không cần giới thiệu nhưng tên võ quan kia vẫn lên tiếng:
Vị này là Cam Lâm Huệ Thất Tỉnh Thang đại hiệp, chưởng môn phái Tam Tài Kiếm. Thang đại hiệp oai danh chấn động võ lâm, nghĩa nhân cái thế, ai cũng biết rồi. Tiểu đệ bất tất dài dòng.
Quần hào đồng thanh hoan hô như sấm dậy. Tình trạng này so với lúc giới thiệu Vô Thanh Tử thật khác nhau đặc biệt, cả Đại Trí thiền sư, phương trượng chùa Thiếu Lâm cũng còn kém xa.
Hồ Phỉ nghe một lão già ở bàn bên cạnh nói khẽ:
- Trong võ lâm có môn phái đề cao người, lại có người đề cao môn phái.
Vị Thanh gì đạo trưởng kia chỉ nhân làm quán chủ Ngọc Hư cung núi Võ Đương mà được kể là một trong bốn vị đại chưởng môn. Lão phu coi chừng chưa chắc có chân tài thực học. Còn như Tam Tài Kiếm mà không sản xuất được nhân tài như Thang đại hiệp, một nhân vật trăm năm khó kiếm, thì làm sao chiếm nổi địa vị này trong võ lâm?
Một tên tráng hán nói theo:
- Sư thúc dạy phải lắm.
Hồ Phỉ cũng lẩm nhẩm gật đầu.
Quần hào tán loạn lên một lúc rồi đưa mục quang nhìn vị võ quan ngồi ở ghế thứ tư.
Tên võ quan giới thiệu nói tiếp:
- Vị này là đấng anh hùng ở Mãn Châu, Hải Lan Bật đại nhân đây là chưởng môn Hắc Long môn ở Liêu Đông mà cũng là Tham Lãnh đội Kiêu Kỵ Doanh thuộc đạo Hoàng kỳ.
Quan chức Hải Lan Bật kể ra cũng còn kém nên lúc tên võ quan nhị phẩm gọi tới, hắn liền đứng dậy nghiêm trang tỏ ý kính cẩn.
- Bữa nay mình tìnl được tông tích của tên ác tặc Phụng Thiên Nam là mãn nguyện rồi, nhưng không thể tiết lộ hàng tàng mới bảo toàn được tính mạng. Nếu mình đoạt được một chiếc Ngọc Long bôi cho Hoa Quyền môn cũng là tỏ lòng với Cơ huynh. Có điều ta càng chậm chạp càng hay để mọi người khỏi chú ý.
Chàng có biết đâu mình tính vậy thì những người kia cũng tính thế, chỉ khác ở chỗ chàng sợ người khác biết hành tàng, còn các võ sư khác đều mong người khác chiến đấu đến sức cùng lực kiệt rồi mình ra tay sau cùng để thủ lợi. Vì thế mà tên vệ sĩ hô luôn mấy câu "Mời các vị vào ngồi", vẫn chẳng thấy một ai lên chiếm hai mươi chiếc ghế bỏ trống.
Ngạn ngữ đã có câu "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị". Đã là văn nhân thì không ai dám tự hào văn chương mình đứng đầu thiên hạ, nhưng các võ sĩ, trừ những tay cao thủ dầy công tu dưỡng, chẳng một ai cam chịu kém người, huống chi cuộc đại hội này là dương danh cho toàn môn phái. Cả những người không thích cạnh tranh nhưng đã chấp chưởng quyền hành cả một phái, quyết chẳng thể để lạc hậu.
Ai cũng nghĩ bụng:
- Nếu mình chẳng ra tay, rồi đây còn có điều thoái thác. Bằng đã động thủ rồi thì phải đoạt Ngọc Long bôi, chứ lấy chiếc Kim Phụng bôi hay Ngân Lý bôi thì còn chi đáng kể?
Vì thế các võ sư đều chăm chú nhìn vào bốn cái ghế Thái sư còn trống ở nhà đại sảnh chính giữa, chẳng ai để ý tới những nhân vật đoạt Kim Phụng bôi và Ngân Lý bôi.
Tên võ quan thấy tình thế căng trì còn kéo dài liền cười hỏi:
- Các vị đều khiêm tốn hay là chờ thiên hạ mỏi mệt mới ra chiếm phần tiện nghỉ Như vậy tưởng không hợp với thân phận của các bậc đại sư võ học.
Hắn nói mấy câu nửa đùa nửa cợt mà thực ra đánh vào tâm sự mọi người làm cách khích tướng.
Quả nhiên hắn vừa dứt lời, trong đám đông hai người hiện ra ngồi vào hai ghế bỏ trống. Một đại hán thân hình cao lớn như hộ pháp chẳng nói năng gì ngồi xuống ghế từ đàn bật lên tiếng lách cách.
Còn người nữa thân hình vừa phải, dưới cằm có bộ râu vàng, cười hỏi:
- Lão huynh! Anh em mình bất quá chỉ liệng gạch ra để dụ kim ngọc, làm cái bung xung cho các tay hảo thủ. Chẳng lẽ lại hy vọng ôm Ngọc Long bôi đem về nhà được ư? Lão huynh đừng đánh gãy ghế, nên lưu lại cho người khác ngồi.
Hắc đại hán kia "hừ" một tiếng rá chiều không vừa lòng về câu nói đùa của hán tử râu vàng.
Bỗng thấy một tên võ quan đầu đội mũ tứ phẩm tiến ra trỏ vào đại hán dõng dạc giới thiệu:
- Vị này là Hoàng Hy Tiết lão sư, chưởng môn Lang quyền.
Lại trỏ hán tử râu vàng nói:
- Vị này là âu Dương Công Chính lão sư, chưởng môn Yến Thanh quyền.
Hồ Phỉ lại nghe lão già bàn bên cạnh nói:
- Hay quá! Thiên Lý Độc Hành Hiệp âu Dương Công Chính cũng muốn đoạt Ngọc Long bôi.
Hồ Phỉ chấn động tâm thần nghĩ bụng:
- Té ra âu Dương Công Chính lấy cái ngoại hiệu là Thiên Lý Độc Hành Hiệp. Hắn vốn là một tên Độc cước đại đạo, chỉ có tiếng hiệp đạo mà sự thực không phải hiệp đạo. Thanh danh hắn trong võ lâm chẳng hay ho gì, nhưng võ công của hắn quả có chỗ độc đáo.
Tiếp theo hai người, một đạo nhân tiến lên. Lão là Tây Linh Đạo nhân,chưởng môn phái Côn Luân Đao. Tây Linh đạo nhân mỉm cười. Bên mình không đeo khí giới, dường như lão đã nắm chắc phần thắng.
Mọi người lấy làm kỳ tự hỏi:
- Đạo sĩ này là chưởng môn phái Côn Luân Đao mà sao không mang đao?
Còn một chiếc ghế nữa ở sảnh đường chính bỏ trống mà chưa ai lên ngồi.
Tên võ quan nhị phẩm hỏi:
- Còn một chiếc Ngọc bôi, không ai muốn lãnh ư?
Bỗng nghe trong đám đông có tiếng người hô:
- Hay lắm! Để đấy cho tại hạ là Tửu quỷ đựng rượn uống.
Một hán tử cao gầy lảo đảo bước ra, một tay cầm hồ lô rượn, tay kia cầm chung đi tới giữa nhà khách sảnh, đột nhiên xoay mình trượt chân té vào cái ghế trống. Thân pháp rất nhẹ nhàng, đúng là một tay võ công rất cao thâm.
Lão là Thiên bôi cư sĩ Văn Túy ông, chưởng môn phái Túy Bát Tiên.
Trong nhà đại sảnh có tiếng người hô:
- Chiêu "Trương Quả lảo đảo ky lư suất tại cao kiều thượng thật hay quá!