Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 8 : Nghe lén chuyện anh hùng chột dạ
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Thương Lão Thái càng đánh càng hăng, ra chiêu càng lúc càng mau lẹ. Hiện giờ Diêm Cơ không kịp sử dụng những đường quyền chưởng quái dị, chỉ mong mở được then cửa chạy ra khỏi gian phòng. Hắn lâm vào tình trạng đứng trước một con cọp dữ điên khùng, chẳng nghĩ đến sự vinh nhục về cuộc thắng bại nữa. ý niệm duy nhất của hắn là trốn cho thoát chết.
Mấy lần Diêm Cơ toan rút then cửa nhưng hắn bị Thương Lão Thái dồn vào cục diện nguy bách, chẳng được giây phút nào rảnh taỵ Hắn thấy đối phương phóng ra những chiêu Dạ Xoa Thám Hải, Thượng Bộ Liêu Đao, Tiên Nhân Chỉ Lộ. Những đao về sau càng mãnh liệt.
Diêm Cơ đâm liều, vung chân đá một cước, miệng hô:
- Xin cáo thối!
Hắn chí chân trái xuống tung mình vọt qua cửa sổ ra ngoài.
Ngờ đâu Thương Lão Thái chịu đựng phát đá chứ không né tránh, cứ xông tới phóng đao chém một nhát.
Bỗng nghe hai người cùng bật tiếng la:
- Úi chao!
Rồi cùng té xuống dưới chân cửa sổ.
Thương Lão Thái lập tức nhảy lên. Tuy mụ bị đá trúng vai mà chưa bị thương nặng. Còn Diêm Cơ bị chiêu đao chém trúng đùi không đứng dậy được ngay.
Diêm Cơ hồn vía lên mây. Hắn thấy Thương Lão Thái cặp mắt trợn lên vung tay lên toan chém xuống, vội đưa hai tay ra ôm lấy la lên:
- Xin tha mạng!
Thương Lão Thái thuở nhỏ đã theo phụ thân, sau khi kết hôn lại tùy tòng trượng phu bôn tẩu giang hồ. Suốt đời mụ gặp vô số hào kiệt võ lâm mà chưa thấy ai hèn hạ như tên này.
Mụ còn đang sửng sốt, nhát đao chưa bổ xuống thì Diêm Cơ lồm cồm bò dưới đất hướng về phía mụ đập đầu binh binh ba cái, miệng năn nỉ:
- Đại nhân không chấp trách lỗi lầm kẻ tiểu nhân. Tiểu nhân là một tên khốn khiếp. Lão Thái Thái đừng chém chết.
Thương Lão Thái thở dài đáp:
- Hay lắm! Ta tha mạng cho ngươi nhưng ngươi nhớ kỹ không được tiết lộ cuộc tỷ võ bữa nay với bất cứ một ai.
Diêm Cơ chỉ mong có thế, hắn vâng dạ luôn miệng.
Thương Lão Thái giục:
- Ngươi đi đi.
Diêm Cơ gượng cười đập đầu lạy hai lạy, lồm cồm đứng dậy. Hắn chống đao xuống đất tập tễnh bước đi.
Thương Lão Thái lại quát:
- Đứng lại! Trước khi chúng ta quyết đấu đã nói ai thua cũng phải để cái đầu ở Thương Gia Bảo. Lời nói của ngươi không đáng kể, chẳng lẽ lời nói của ta cũng giống tên đốn mạt.
Diêm Cơ giật bắn người lên, quay đầu nhìn lại thấy nét mặt Thương Lão Thái tựa hồ bao phủ một làn sương dầy đặc, hiển nhiên chẳng phải mụ nói chơi.
Hắn vừa van lơn vừa hỏi:
- Lão Thái Thái đã tha mạng cho tiểu nhân rồi kia mà?
Thương Lão Thái đáp:
- Tha mạng ngươi thì được nhưng không cho cái đầu.
Mụ vung thanh Bát Quái Đao lên lớn tiếng:
- Bát Quái Đao của Thương Kiếm Minh ra tay chẳng bao giờ chịu trở về không đây!
Diêm Cơ quỳ xuống cái rụp.
Thủ pháp của Thương Lão Thái rất mau lẹ. Tay trái mụ nắm lấy búi tóc của đối phương, tay mặt vung Bát Quái Đao hớt một cái. Búi tóc của Diêm Cơ liền bị cắt đứt. Mụ quát:
- Búi tóc này để lại Thương Gia Bảo. Từ nay ngươi phải cạo đầu trọc làm sư, không được trà trộn vào con đường Hắc Đạo nữa.
Hiện nay, Thương Kiếm Minh đã chết rồi, Thương Lão Thái lại có ơn với lão nên mối hiềm nhỏ ngày trước lão cũng không để tâm. Đè đâu đêm nay lại thấy vợ góa con côi của cừu nhân đang đối chiêu về Bát Quái Đao.
Mã Hành Không trong lòng hồi hộp nghĩ thầm:
- Võ công của Thương Lão Thái thật chẳng kém ta mà sao mụ không lộ ra chút vết tích gì? Mụ lưu cha con ta ở lại trang viện có biệt tình nào chăng?
Lão là người thâm mưu viễn lự, ngẫm nghĩ chỉ một lúc lại ghé mắt dòm vào thấy hai mẹ con đã biến đổi đao pháp, chạy khắp gian nhà, vừa vung đao vừa phóng chưởng, càng đánh càng lẹ. Hai người đánh đến chiêu sáu tư rồi nhảy lùi lại. Cả hai mẹ con cũng theo đúng quy củ giơ đao lên biểu lộ kính lễ xong mới hạ xuống.
Thương Lão Thái vẫn thản nhiên. Dưới ánh đèn xanh, mặt mụ thoáng hiện màu lục. Còn Thương Bảo Chấn mặt đỏ bừng bừng hơi thở hồng hộc.
Thương Lão Thái bỗng sa sầm nét mặt hỏi:
- Đường hô hấp của ngươi vẫn khó giữ cho điều hòa thế là tiến bộ chậm lắm.
Biết năm nào tháng nào mới trả được mối đại thù cho gia gia?
Mã Hành Không nghe nói, trong lòng run sợ.
Lại thấy Thương Bảo Chấn cúi đầu ra chiều kinh hãi.
Thương Lão Thái nói tiếp:
- Tuy ngươi chưa thấy võ công của Miêu Nhân Phượng nhưng đã nhìn rõ thần lực của hắn với cỗ xe ngựa. Còn Hồ Nhất Đao võ công cũng chẳng kém gì Miêu Nhân Phượng. Bản lĩnh của Miêu, Hồ nhị tặc như vậy mà bây giờ ngươi còn kém xa quá.
Mỗi bữa ngươi phải khổ công rèn luyện võ thuật tiến được một phần, mặt khác nhị tặc già yếu đi một phần. Rồi cũng có ngày phân thây nhị tặc thành muôn đoạn dưới lưỡi Bát Quái Đao.
Mã Hành Không nghĩ thầm:
- Hai mẹ con nhà này đóng cửa luyện võ chưa biết chuyện Hồ Nhất Đao đã chết trước đây mười mấy năm rồi.
Lại nghe Thương Lão Thái thở dài nói:
- Hỡi ơi! Mẫy bữa nay ta thấy ngươi điên đảo thần hồn vì con nha đầu nhà họ Mã đến nỗi luyện võ không hăng say nữa.
Mã Hành Không kinh hãi tự hỏi:
- Chẳng lẽ Xuân Nhi đã có chuyện cẩu thả với gã này?
Lại thấy Thương Bảo Chấn mặt đỏ bừng, cất tiếng đáp:
- Má má! Hài nhi thấy Mã cô nương vẫn giữ mực thước. Hài nhi cũng chưa nói với cô được mấy câu.
Thương Lão Thái hừ một tiếng rồi hỏi:
- Ngươi uống sữa của ai mà lên? Tâm lý ngươi thế nào chẳng lẽ ta lại không rõ?
Rồi mụ nói tiếp:
- Ngươi vừa lòng Mã cô nương kể ra cũng không lầm. Nhân phẩm và võ nghệ của thị rất hợp ý ta.
Thương Bảo Chấn cao hứng cất tiếng gọi:
- Má má!
Thương Lão Thái xua tay trầm giọng nói:
- Ngươi có biết gia gia thị là ai không?
Thương Bảo Chấn ngạc nhiên hỏi lại:
- Chẳng lẽ lại không phải là Mã lão sư?
Thương Lão Thái đáp:
- Đã đành là thế nhưng có biết Mã lão tiêu đầu có chuyện gì với nhà ta không?