Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 9 : Không hiểu lòng người nên mắc bẩy

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Thương Bảo Chấn lắc đầu.



Thương Lão Thái nói:



- Hài tử! Lão là đại cừu nhân của gia gia ngươi đó.



Thương Bảo Chấn bị vố bất ngờ " ối " lên, một tiếng.



Mã Hành Không bất giác phát run. Lão nghe Thương Lão Thái nói tiếp:



- Mười năm trước, gia gia ngươi động thủ với Mã Hành Không trên đường Cam Lương. Gia gia ngươi anh hùng cái thế thì làm sao họ Mã đối thủ với y được?



Gia gia ngươi chém hắn một đao, đánh hắn một chưởng thành trọng thương. Nhưng họ Mã cũng không phải hạng tầm thường. Gia gia ngươi cũng bị nội thương trong cuộc tỷ võ đó. Y về đến nhà thương thế chưa bình phục thì kẻ đối đầu với chúng ta là Hồ Nhất Đao đêm khuya vào nhà sát hại gia gia ngươi. Giả tỷ gia gia ngươi không có chuyện động thủ với họ Mã thì môn Bát Quái Đao uy danh lừng lẫy giang hồ liệu Hồ Nhất Đao có hại nổi gia gia ngươi không?



Mụ nói mấy câu sau cùng thanh âm biến thành thê thảm, giọng nói ấm ớ lại càng ghê rợn.



Mã Hành Không một đời từng trải sóng to gió lớn mà bây giờ nghe mụ nói mấy câu này cũng không khỏi sợ run.



Lão nghĩ thầm:



- Bản lãnh Hồ Nhất Đao khét tiếng giang hồ dù Thương Kiếm Minh chưa bị nội thương cũng khó lòng chống nổi.



Mụ này thấy chồng bị thảm tử giận lây cả đến ta.



Lại nghe Thương Lão Thái nói:



- Ma đưa lối quỷ đem đường, lão này đẩy xe tiêu vào nhà tạ Thương Gia Bảo do tay gia gia ngươi dựng lên thì khi nào để lũ chuột nhắt lần đến cướp tiêu? Nhưng ngươi có biết ta lưu cha con họ Mã ở lại đây để tính chuyện gì không?



Thương Bảo Chấn cất giọng run run đáp:



- Má má định báo thù cho gia gia hay sao?



Thương Lão Thái lớn tiếng:



- Phải chăng ngươi là đứa con bất hiếu? Sao ngươi lại đi yêu con nha đầu họ Mã?



Thương Bảo Chấn thấy mắt mẫu thân cơ hồ tóe lửa, lùi lại hai bước không dám nói gì.



Thương Lão Thái cười lạt nói:



- Hay lắm! Mấy bữa nữa ta sẽ nhắc đến thân sự với họ Mã. So thân thế và phẩm mạo của ngươi chắc lão quyết không từ chối.



Mụ nói mấy câu này thật ra ngoài sự tiên liệu của Mã Hành Không và Thương Bảo Chấn.



Mã Hành Không đứng ngoài thấy Thương Lão Thái nghiến răng căm hận khiến toàn thân râu tóc lão dựng đứng cả lên. Lão nghĩ thầm:



- Mụ già này dụng tâm thật là hiểm độc. Mụ giết ta không đủ tiết hận, lại còn muốn bắt khuê nữ của ta làm con dâu để hành hạ y sống không được, chết chẳng chết. May trời còn tựa đêm nay ta nghe lỏm được câu chuyện giữa hai mẹ con mụ.



Không thì... không thì... Xuân Nhi thật là bạc mệnh.



Thương Bảo Chấn còn nhỏ tuổi, kiến thức nông cạn, hoàn toàn không hiểu thâm ý của mẫu thân. Gã chỉ cảm thấy vừa vui vừa mừng lại vừa kinh ngạc, yên trí mẫu thân sẽ đứng tác chủ hôn sự cho mình. Trong mười phần có đến chín gã hoan hỉ và chỉ một phần kinh ngạc.



Mã Hành Không sợ mình còn đứng nghe nữa sẽ bị Thương Lão Thái phát giác.



Lão ngưng thần đề khí rón rén bước đi. Lão trở về phòng lau mồ hôi trán.



Chợt nhớ tới chuyện lúc nãy, lão tự hỏi:



- Cái bóng đen bé nhỏ gầy nhom chạy ra sau núi là ai?



Chiều hôm sau, Mã Hành Không mặc trường bào, khoác áo choàng sai Thương



Bảo Chấn mời mẫu thân ra để thương lượng.



Thương Bảo Chấn hết lại vừa kinh ngạc vừa mừng thầm, tự hỏi:



- Chẳng lẽ mẫu thân đã nhắc tới hôn sự của ta với Mã lão sư? Coi cách ăn mặc và thái độ của lão dường như không phải chuyện tầm thường.



Gã liền ra mời mẫu thân vào hậu sảnh. Chủ khách yên vị rồi gã ngồi xuống phía dưới hầu chuyện.



Thương Bảo Chấn hết ngó mẫu thân lại nhìn Mã Hành Không, trống ngực đậm thình thình.



Bỗng nghe Mã lão tiêu đầu cất tiếng tạ Ơn mối tình nghị được lưu làm tân khách mấy tháng.



Thương Lão Thái đáp lại bằng lời khiêm nhượng và mong lão đi vào chính đề nhưng ngôn ngữ giữa hai bên toàn lời khách sáo.



Sau một lúc chuyện phiếm, Mã Hành Không mới nói:



- Tiểu nữ là Xuân Hoa cũng đã lớn tuổi. Tại hạ muốn thương lượng với Thương Lão Thái một việc.



Trái tim Thương Bảo Chấn càng đập mạnh.



Thương Lão Thái rất lấy làm kỳ nghĩ bụng:



- Xưa nay chưa bao giờ nhà gái lại mở miệng cầu thân trước. Không hiểu lão này muốn nói gì?
Mã Xuân Hoa đáp:



- Phải rồi! Sao thiếu gia còn chưa đi ngủ?



Thương Bảo Chấn hỏi lại:



- Bữa nay tại hạ gặp nhiều chuyện quá, làm sao mà ngủ nổi? Còn cô nương, sao cô cũng không ngủ?



Mã Xuân Hoa đáp:



- Tiểu muội cũng như thiếu gia vì bận tâm về câu chuyện bữa nay, trong lòng khó chịu quá.



Nàng nói câu chuyện bữa nay là trỏ vào việc Hồ Phỉ bị đánh nhưng Thương Bảo Chấn lại cho là việc chung thân của nàng hứa gả cho người khác. Khi gã nghe nàng nói trong lòng khó chịu, bất giác người gã run lên, tự nhủ:



- Quả nhiên nàng có tình ý với ta nay bị hứa gả cho tên ngu xuẩn họ Từ, thì ra nàng bị phụ thân bức bách mà không sao được.



Gã liền đánh bạo tiến lại gần một bước, cất giọng ôn nhu gọi:



- Mã cô nương!



Mã Xuân Hoa nói:



- Này Thương thiếu gia! Tiện thiếp muốn cầu thiếu gia một việc.



Thương Bảo Chấn đáp:



- Hà tất cô nương phải cầu với cạnh? Cô nương muốn tại hạ làm việc gì là tại hạ cũng làm liền. Dù cô nương muốn tại hạ phải chết ngay đương trường để móc tim ra coi cũng được.



Mấy câu này chứng tỏ mối tình rất tha thiết. Thực ra gã muốn nói lên từ lâu mà chưa dám mở miệng. Bữa nay gã thấy hảo sự đã thành ảo mộng, lại gặp Mã Xuân Hoa vào lúc nửa đêm, gã không nhẫn nại được nữa mới thốt ra.



Mã Xuân Hoa nghe gã nói vậy không khỏi ngạc nhiên. Ngày thường nàng thấy gã ôn nhu văn nhã, chỉ cho là gã là một công tử đại gia, vốn dĩ tính tình như vậy, nàng thực không hay gã lại ôm ấp mối tình sâu xa đến thế.



Nàng ngơ ngác một chút rồi cười hỏi:



- Tiện thiếp muốn thiếu gia chết làm chi?



Thương Bảo Chấn nhớn nhác nhìn quanh, chỉ sợ đứng đây lâu có người ngó thấy, liền hạ thấp giọng xuống nói:



- Nơi đây không tiện trò chuyện. Chúng ta ra ngoài kia.



Mã Xuân Hoa gật đầu. Hai người vượt tường ra ngoài.



Thương Bảo Chấn cầm tay Mã Xuân Hoa chạy đến ngồi dưới gốc cây hòe lớn.



Mã Xuân Hoa khẽ rút tay về hỏi:



- Thương thiếu gia! Phải chăng thiếu gia nhận lời tiện thiếp rồi?



Thương Bảo Chấn lại thò tay ra nắm lấy tay nàng đáp:



- Cô nương muốn thế nào là được thế, hà tất phải hỏi tại hạ.



Mã Xuân Hoa lại rụt tay về nói:



- Tiện thiếp xin thiếu gia thả Hồ Phỉ ra, đừng làm khó dễ gì gã nữa.



Lúc này trên ngọn cây động đậy nhưng cả hai người đều không để ý nên chưa phát giác.



Trước khi Mã Xuân Hoa nói rõ câu này, Thương Bảo Chấn nghĩ tới mối tư tình giữa Điền Quy Nông và Miêu phu nhân, gã tràn trề hy vọng. Gã chỉ mong nàng cầu mình theo nàng đi trốn, ngờ đâu nàng lại yêu cầu buông tha tên tiểu tặc kia.



Gã thất vọng vô cùng, mặt buồn rười rượi không nói năng gì nữa.



Mã Xuân Hoa hỏi:



- Sao! Thiếu gia không chịu ư?



Thương Bảo Chấn đáp:



- Cô nương đã muốn vậy, tại hạ dĩ nhiên phải nghe theo, dù bị má má đánh cũng đành cam chịu.



Mã Xuân Hoa cả mừng nói:



- Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia.



Nàng dứng dậy nói tiếp:



- Vậy chúng ta đi tha gã quách.



Thương Bảo Chấn năn nỉ:



- Cô nương hãy ngồi đây một chút đã.



Mã Xuân Hoa cảm thấy gã đã nghe lời thả người, không tiện làm phật ý liềnngồi xuống.