Phi Thăng Chi Hậu

Chương 171 : Cổ thi vạn năm

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Hồ Bắc Võ Đang.



Khói nhang liễu nhiễu từ nóc đạo quan trên Võ Đang sơn bốc lên cao. Trên đường núi, du khách đan xen lên xuống. Ở cửa đạo quan có hai đệ tử trẻ tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị, mặc đạo bào, đang quan sát đám người qua lại.



Dưới chân núi, một nam tử cổ quái thân khoác trường bào nhìn lên phía trên núi, chầm chậm bước đi. Từng bước đều như hành vân lưu thủy. Khuôn mặt người thần sắc như ngọc, tướng mạo cũng có chút tuấn tú. Điều khiến người ta thực sự chú ý chính là bộ y phục cổ xưa trên người y cùng mái tóc để dài quá vai. Người này không phải là những kẻ ăn đua theo model thời trang của nước ngoài. Thần sắc y rất tự nhiên tựa hồ như thiên tính đã là như thế, thân y phục cổ trang trên người rất thích hợp, tựa như có một loại khí thế bất phàm. Những nơi y đi qua thì mọi người đều mau mắn tránh đường.



Phong Vân Vô Kị xuyên qua đám người. Khi y đi ngang qua hai đạo sĩ canh cửa thì hốt nhiên như có cảm giác gì đó, liền quay đầu nhìn hai đạo sĩ một cái. Từ trên thân thể hai người này, Phong Vân Vô Kị phát hiện thấy sự dao động của năng lượng được cực lực ẩn tàng.



Hai gã tiểu đạo sĩ bị Phong Vân Vô Kị liếc một cái, đan khí trong cơ thể nhất thời không ngừng ba động. Khuôn mặt vốn tĩnh lặng liền lộ vẻ kinh ngạc.



Phong Vân Vô Kị lắc lắc đầu, đi vào bên trong đạo quan, lòng thầm nghĩ: "Xem ra bộ công pháp mà Thái Cực đạo nhân lưu lại còn chưa thất truyền. Đan khí trong nội thể có lẽ là được tu từ công pháp không hoàn chỉnh, chỉ là -- còn quá yếu nhược."



Võ công của hai đạo sĩ nếu so với người bình thường mà nói thì có lẽ đã như người trời, nhưng đối với Phong Vân Vô Kị thì chỉ cần chớp động ý niệm là được.



Bên trong đạo quan, từng đám, từng đám khói nhang từ lư hương bay ra mù mịt. Bên trên là bức tượng thờ Chân Võ Đại Đế. Phong Vân Vô Kị vừa bước chân vào trong đạo quan thì liền có một gã đạo sỹ gác cửa theo sát sau lưng đi vào theo. Gã đạo sĩ còn lại thì lại nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị.



Phong Vân Vô Kị quan sát những bức tượng khắp đạo quan như thể ở đây chẳng có một ai. Trên những bức tường khắp tứ phía đều có khắc rất nhiều chữ tự thuật lại đoạn cố sự giữa Chân Võ Đại Đế và Trương Tam Phong.



Bên trên có ghi rõ, Trương Tam Phong là một nhân vật truyền kì trong triều Minh, trong một đêm nằm mơ thấy Chân Võ Đại Đế truyền võ công, ngày hôm sau thì đã dùng thần quyền do thần truyền để đánh đuổi thổ phỉ, từ đó thì có Thái Cực Quyền. Sau này, Trương Tam Phong quan sát cuộc chiến giữa rùa và hạc, từ đó sáng tạo ra Thái Cực Kiếm hoàn chỉnh.



Ngoài ra, còn có những bức ảnh của Chân Võ Đại Đế ở trên thiên giới. Đối với những thứ này, Phong Vân Vô Kị chỉ mỉm cười lắc đầu. Tiên giới sớm đã là một truyện cười. Căn bản mà nói thì không có tồn tại tiên giới, tự nhiên là không có cái người gọi là Chân Võ Đại Đế rồi. Bất quá, điều mà Phong Vân Vô Kị cảm thấy kì quái là sự miêu tả về tiên giới ở vị diện vật chất này lại chi tiết hơn rất nhiều so với những vị diện khác. Thậm chí còn sáng tạo ra một hệ thống thần tiên hoàn chỉnh. Điều này khiến Phong Vân Vô Kị cảm thấy kì quái. Dù sao thì những người ở cái vị diện này tựa hồ như không tin thần tiên cho lắm. Hay có thể nói con cháu của Hoa Hạ ở vị diện này và con cháu Hoa Hạ ở những vị diện khác đều giống nhau, đều không tin thần cho lắm.



Bởi vì, ở Thái Cổ không có vị thần nhân loại nào.



"Thí chủ, chưởng giáo có lời mời, xin hãy đi theo bần đạo." Một đạo sĩ đột nhiên đi tới bên cạnh Phong Vân Vô Kị nói.



Phong Vân Vô Kị trầm ngâm trong phiến khắc rồi đạm nhiên nói: "Xin hãy dẫn đường."



Phong Vân Vô Kị đi theo gã đạo sĩ đó, sau mấy lần chuyển hướng, đã tới hậu đường, gặp một lão giả râu tóc bạc phơ. Lão giả này mở mắt ra định đánh giá Phong Vân Vô Kị một cái, nhưng mới hé được nửa mắt thì đột nhiên mở to ra, kinh ngạc nói: "Không biết tiền bối là cao nhân của phái nào. Tiền bối giá lâm tế quan, bần đạo không nghênh đón từ xa, xin tiền bối hãy thứ tội. Không biết tiền bối lần này giá lâm là có chuyện gì chỉ giáo."



"Năm xưa, Trương Tam Phong đạo nhân có lưu lại bí phổ gì không?" Phong Vân Vô Kị hỏi. Tuy đối phương rõ ràng đã ngộ nhận bản thân y là trưởng lão của một môn phái nào đó, nhưng Phong Vân Vô Kị cũng không thèm biện bác. Những tranh đấu nhỏ giữa các môn phái không tạo cho y chút hứng thú nào.



Mọi người trong căn phòng đều biến sắc. Lão giả râu tóc bạc phơ cùng mấy đạo sĩ trung niên đại biến sắc mặt, vừa mới muốn mở miệng mắng chửi thì lão giả tóc bạc kia không ngờ lại đưa một tay ra ngăn cản, đồng thời mở miệng nói: "Xin tiền bối đợi một lát."



Dứt lời liền từ trong phiến bồ đoàn màu vàng nhạt ở phía dưới cẩn thận lấy ra một cuốn sách cổ đã ố vàng. Từ màu giấy thì có thể thấy nó đã được viết cách đây rất nhiều năm rồi. Những trang giấy lúc nào cũng đều có thể hóa thành bụi phấn.



Phong Vân Vô Kị hơi cau đôi mày lại. Giấy sách bình thường đều không thể bảo tồn lâu dài, nhưng Thái Cực đạo nhân thì đã đến cái vị diện vật chất này được mấy ngàn vạn năm. Nếu như được truyền lại từ lúc đó thì cuốn sách này tuyệt đối không thể bảo trì được cho đến giờ. Cơ hồ như vừa mới nhìn thấy quyển sách đó thì Phong Vân Vô Kị lập tức mất đi hứng thú.



"Quyển sách này chính là thái cực đồ lục của đạo quan ta bảo tồn." Lão giả tóc bạc cung kính đưa quyển sách qua.



Phong Vân Vô Kị không trực tiếp cầm lấy, ngón tay trong ống tay áo chỉ nhè nhẹ động đậy mọt cái. Một cơn gió nhẹ lướt qua, những trang giấy trên đôi tay đầy nếp nhăn của lão giả liền tự động lật ra.



Hiện lên trước mắt là một đồ án thái cực đã phai màu. Phía dưới là một hàng chữ: Thiên địa nhất thái cực, dương cực âm sinh, âm cực dương sinh, âm dương tương dung, tất tự thành thái cực.



Trong lòng Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động, tựa như có cảm ngộ, tâm niệm chớp động, quyển đồ phổ đó mau chóng lật qua. Phong Vân Vô Kị chỉ dùng mấy giây thời gian đã đọc qua hết mấy chục trang sách. Đọc xong, trong lòng Phong Vân Vô Kị không khỏi thất vọng. Cuốn sách này ngoại trừ đồ án âm dương mộc ngư và đoạn chú ở ngoài trang đầu ra thì những phần khác toàn bộ đều là tạp nham. Những thứ này đối với cao thủ bình thường trong Thái Cổ thì cũng không để vào trong mắt.



"Đa tạ." Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, sau đó chầm chậm quay người lại, đột nhiên hóa thành một đạo hư ảnh mơ hồ, một trận cuồng phong thổi qua, thân hình liền biến mất vô ảnh vô tung …..



Một âm thanh vang lên. Sắc mặt của lão giả tóc bạc kia đột nhiên đại biến. Đệ tử khắp tứ phía đại kinh: "Sư tổ, người làm sao rồi?"



Một cỗ kình phong từ trong người của lão giả tóc bạc bùng phát ra ngoài, chấn khai chúng đệ tử ra. Sau đó, thân thể của lão giả tóc bạc đột nhiên bay lên trên cao, đầu tóc bạc trắng dần biến thành màu đen, khí thế trên thân thể càng lúc càng cường đại. Chỉ trong mấy giây thời gian, sắc mặt của lão giả tóc bạc đã trở nên hồng nhuận, thần thanh khí sảng, đan khí trong nội thể không ngừng lưu chuyển, cảnh giới liền tăng cao lên mấy tầng, khí thế hồn nhiên thiên thành, chẳng khác gì một cao nhân đắc đạo.



"Sư phụ, người không sao chứ." Chúng đệ tử dồn dập hỏi thăm lão giả cấp tổ sư trên Võ Đang sơn.



"Không sao!" Trong mắt của lão giả xuất hiện thần sắc cảm kích: "Duyên đến duyên diệt, nhờ đức tặng thư, mà lại được trả công hậu đến vậy, tiền bối đã hậu ái rồi!" Lão giả nói xong thì khom người về phía Phong Vân Vô Kị biến mất mà hành lễ. Quay đầu nhìn lại đám đệ tử với thần sắc mơ hồ ở phía sau, lão nói: "Ngay khi ta nhìn thấy người này lần đầu tiên thì chẳng khác gì như nhìn vào đại hải đang lúc mưa gió cuồng phong. Các ngươi có cảnh giới không đủ, nên không có cảm giác thâm khắc như ta… Người này -- quyết không nên xuất hiện ở thế giới này. Nếu như y có ý đồ tranh đoạt thì cho dù ta không đưa đồ phổ ra thì y cũng có thể lấy đi. Đưa hay không đưa thì cũng không có gì khác biệt. Hơn nữa, y tựa hồ như còn không nhất định là để ý đến nó. Nếu như chọc giận y thì chỉ cần y động niệm, sợ là cả Võ Đang sơn sẽ bị hủy diệt trong sát na."



Chúng đệ tử đều kinh hãi….



Trên Võ Đang sơn, ngoại trừ một vài gã tu đạo có sức mạnh cường đại hơn người bình thường một chút mà thôi, không hề có bất kì vật hoặc chuyện gì có liên quan đến Thái Cực đạo nhân, đó là kết luận mà Phong Vân Vô Kị có được sau khi dùng thần thức quét qua cả Võ Đang sơn. Tuy đã dự liệu trước nhưng trong lòng Phong Vân Vô Kị cũng không khỏi có chút thất vọng.



"Võ Đang sơn là nơi có liên quan đến truyền thuyết về Trương Tam Phong. Bất quản là Trương Tam Phong hay Thái Cực đạo nhân, ông ta có thể học được thái cực chi đạo thì chắc chắn sẽ có quan hệ cực đại đến Thái Cực đạo nhân. Ừm, Thiên Đường đã tiến hành thanh tẩy vị diện vật chất này, nhưng hiển nhiên là không triệt để. Thái cực đồ phổ trên Võ Đang sơn tối đa cũng chỉ là một tuyệt học mà một chưởng giáo ở đời nào đó đã ngộ ra, nên không có quan hệ lớn lắm với Thái Cực đạo nhân." Phong Vân Vô Kị vừa tùy ý phi hành ở trong không trung vưa suy nghĩ: "Thái Cực đạo nhân lúc ban đầu khẳng định là đã xuất hiện ở Võ Đang sơn, hoặc giả là có liên hệ mật thiết với Võ Đang. Nhưng ở Võ Đang hiển nhiên là không có giam cầm Thái Cực đạo nhân. Hiện tại chỉ còn nước tìm theo manh mối khác mà thôi. Thiên Đường. Thái Cực đạo nhân đã bị Thiên Đường giam cầm, chỉ cần tìm ra nơi ở của thiên sứ ở vị diện này thì tự nhiên có thể tìm thấy Thái Cực đạo nhân rồi. Thái Cực đạo nhân đến nơi này đã được mấy ngàn vạn năm. Dân tộc Hoa Hạ tựa hồ như không có lịch sử lâu đời lắm. Muốn tìm ra nơi hạ lạc của Thái Cực đạo nhân thì chỉ e là cần phải lần theo truyền thuyết mới được, hoặc giả nên trực tiếp đi tìm thiên sứ cao cấp của Thiên Đường, như thế mới có khả năng tìm được nơi hạ lạc của ông ấy."



Trong đầu rất nhanh chóng trở nên sáng suốt. Về chuyện tìm người cùng tư liệu tự nhiên là dùng thế lực ở chính vị diện này là tốt nhất.



Nghĩ đến chỗ này, Phong Vân Vô Kị dừng chân trong không trung, thần thức vô biên mau chóng triển khai. Mấy giây sau đã vươn ra xa cả vạn dặm, những khí tức yếu nhược đều bị Phong Vân Vô Kị tự động bỏ qua, cho đến khi ….



Bắc Dân sơn.


"Ngươi là ai?" Gã nam tử đó tức thì kinh hãi, thân trên ưỡn lên rồi nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị. Sau đó, y dừng mục quang trên thân thể của gã cương thi thủ lĩnh rồi quay đầu lại, thở dài một tiếng: "Trừ phi, trời muốn diệt ta, tổ sư, đệ tử vô lực, vô pháp cứu được người rồi!"



"Là duyên, là nghiệt, đều là do trời chú định!" Gã nam tử đó đột nhiên thở dài một tiếng, thân thể bùng phát vô số đạo bạch khí. Từng cỗ, từng cỗ thiên địa nguyên khí như thật chất từ trên khắp các huyệt đạo của y xạ xuất ra ngoài, kéo dài đến mấy chục trượng, khiến cho khói trắng trong mộ huyệt dày đặc không tan.



Lúc này, tướng mạo của gã nam tử mau chóng héo gầy, bộ mặt sụp xuống, đôi môi mở ra, một ngụm máu ứa từ trong miệng bay ra ngoài. Sau đó, gã ngã mạnh xuống. Chỉ trong chớp mắt thời gian, một trung niên nam tử đã chuyển lại thành một cổ thi.



Vẻ mặt Phong Vân Vô Kị vẫn bình đạm, không thể hiện biểu tình gì. Đối với tình huống của gã nam tử đó, y đã biết được chút ít.



Người này không biết là tu tập loại bí pháp nào, dùng thuật đoạt lấy thiên địa nhật nguyệt tinh hoa, tụ liễm tinh khí, ý đồ nghịch thiên trọng sinh. Không liệu được, do bản thân mở quan tài ra sớm hơn dự định, thêm vào đó là thiên địa nguyên khí ở đây rất ít, thua xa sự hùng hậu ở Thái Cổ. Mới nhìn thì thấy gã nam tử này đã hấp thu một lượng lớn thiên địa nguyên khí trong một thời gian ngắn, nhưng sự thật, lượng thiên địa nguyên khí đó còn lâu mới đủ, nên loại bí pháp nghịch thiên đó sắp thành công lại thất bại.



"Gặp được ta, là sự bất hạnh của ngươi, cũng là sự may mắn của ngươi." Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói. Ống tay áo phất ra, hữu chưởng từ trong ống tay áo vung lên, tiếp đó thì thấy thân thể của gã nam tử sắp bị công pháp phản phệ mà chết đột nhiên chấn động. Quá trình nghịch phản lập tức đình chỉ.



Phong Vân Vô Kị xòe bàn tay trái ra, ba tầng Hấp Tinh Đại Pháp đã xuất thủ. Thiên địa nguyên khí từ thân thể của gã nam tử kia chưa kịp tản đi đã bị Hấp Tinh Đại Pháp của Phong Vân Vô Kị hút sạch. Trong cổ động tràn đầy tiếng gió, cương khí cường liệt lại một lần nữa chấn quỷ vương bay đâm sầm vào bức tường.



Tiếng gió đột nhiên tiêu tán. Trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị xuất hiện nhiều viên cầu uân nhân bạch khí. Phong Vân Vô Kị tâm ý chớp động, thân thể của gã nam tử liền từ trong quách quan bay lên. Ngón tay búng ra một cái, đám viên cầu do thiên địa nguyên khí hóa thành liền bay vào miệng gã nam tử. Sau đó, Phong Vân Vô Kị khom người lại, phun ra một hơi chân khí trong suốt. Đạo chân khí đó tiến vào trong thân thể của y qua khắp các lỗ chân lông.



A!



Gã nam tử đột nhiên há miệng hét lên một tiếng. Thân thể khô héo mau chóng trở nên đầy đặn. Hàng loạt những thanh âm huyết nhục sinh trưởng từ trong thân thể y vang ra.



Gã nam tử mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt y là Phong Vân Vô Kị khiến cho y không khỏi lộ ra thần sắc giật mình.



"Hoan nghênh ngươi trở về?" Phong Vân Vô Kị đưa ra một cánh tay: "Hy vọng chúng ta có thể cùng giúp nhau đạt thành nguyện vọng."



Gã nam tử đó do dự một chốc rồi cũng đưa tay ra, bất quá vẫn lên tiếng hỏi: "Nguyện vọng gì?"



"Cứu thoát Thái Cực đạo nhân." Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói.



Cánh tay đang đưa ra của gã nam tử đó đột nhiên rút về, thân hình búng bay về phía sau, trên mặt lộ xuất thần sắc giới bị: "Ngươi là ai? Ngươi làm sao biết được danh húy của tổ sư? Chẳng lẽ ngươi cũng là đồ đệ của tổ sư? Không, không có khả năng, trước giờ ta chưa hề nhìn thấy ngươi."



Phong Vân Vô Kị mỉm cười, tùy ý đưa ra hai ngón tay chỉ về thanh trường kiếm đang ở cách thân thể của gã nam tử đó mấy xích. Thanh trường kiếm đó dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.



Nam tử đó đại kinh, đột nhiên đưa ra hai ngón tay tựa kiếm chỉ thẳng về phía Thái Cực Kiếm, miệng quát lên: "Mau!"



Thanh Thái Cực Kiếm đó tức thì run lên, tựa như muốn thoát khỏi sự khống chế của Phong Vân Vô Kị.



Di? Phong Vân Vô Kị hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Thái Cực Kiếm Pháp quả nhiên là có chỗ độc đáo, không ngờ lại có thể kháng cự lại công năng ngự kiếm của một kiếm đế, chỉ là còn hơi kém một chút."



Hai ngón tay vốn đang đưa ra đột nhiên rút lại, ống tay áo mang theo một đạo kình phong phất ra, hai tay thì chắp lại ở sau lưng, toàn thân y bào phất phơ. Chỉ trong sát na, gã nam tử đó đột nhiên phát giác hình tượng của người ở trước mặt đột nhiên đại biến. Trong chớp mắt, người đó đột nhiên hóa thành một thanh đế kiếm, đế giả uy nghiêm vô biên. Thanh Thái Cực Kiếm vừa mới khựng lại liền lập tức bay thẳng về phía Phong Vân Vô Kị, xoay một vòng trong không trung rồi cắm thẳng xuống đất ngay dưới chân Phong Vân Vô Kị ….



"Ngươi rốt cuộc là ai?" Gã nam tử đó giận dữ quát lên.



"Ta vừa mới cứu ngươi một mạng, chẳng lẽ ngươi lại đối xử với ta như thế sao?" Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, ống tay áo phất ra, tay phải liền hút lấy thanh Thái Cực Kiếm, nhẹ nhàng búng lên một cái, thanh cổ kiếm liền phát xuất ra một tiếng reo mừng rỡ.



"Ngươi không nói thì ta cũng biết, ngươi theo học Thái Cực đạo nhân, phải không? Chẳng lẽ ông ta trước giờ chưa từng nói ra là ông ta đến từ nơi nào hay sao?"



Sắc mặt của nam tử này đại biến, đưa tay chỉ lên trời mà nói: "Chẳng lẽ, ngươi cũng giống như tổ sư, là từ… trên trời xuống…?"



Phong Vân Vô Kị gật đầu, ngón trỏ và ngón giữa búng ra một cái. Thái Cực cổ kiếm liền hóa thành một đạo lưu quang lao về phía gã nam tử đó, khi cự li còn độ mấy xích thì dừng lại, lẳng lặng bất động.



Trên mặt của gã nam tử lộ ra vẻ kinh hãi, tay phải đưa ra tiếp lấy cổ kiếm, sau đó nói: "Ta tin tưởng ngươi cũng từ trên trời hạ xuống giống như tổ sư, hy vọng ngươi có thể cứu được tổ sư…."



Gã nam tử đó vừa nói xong thì trên mặt lộ xuất thần sắc ảm đạm.



"Đương nhiên là vậy. Lần này ta đến đây cũng chính là vì giải cứu Thái Cực đạo nhân." Phong Vân Vô Kị nói: "Nhưng, chuyện Thái Cực đạo nhân đến đây đã là chuyện của cả ngàn vạn năm trước. Rốt cuộc là ông ấy bị Thiên Đường giam giữ ở nơi nào, ta lại chẳng hề biết được tí gì. Ngươi có biết được chỗ giam giữ ông hay không?"



Trên mặt gã nam tử lộ vẻ kinh hỉ, nhưng sau đó lại chuyển sang vẻ thương tang: "Đã trải qua ngàn vạn năm rồi sao? Chuyện ngày xưa vẫn chẳng khác gì như mới xảy ra ở trước mắt. Cuộc chiến đấu không ngừng với Thiên Đường chẳng khác gì như mới xảy ra ngày hôm qua. Không ngờ rằng đã trải qua cả ngàn vạn năm. Ài, ta tuy có lòng muốn cứu tổ sư nhưng chỉ sợ dựa vào năng lực của ta thì vẫn chưa đủ! Thiên Đường có thực lực quá mạnh…."



"Cái này thì ngươi không cần phải lo. Theo như lời của Thánh Điện, thực lực của Thiên Đường ở cái vị diện vật chất này đã được giảm đi đáng kể. Đối với thiên sứ ở trên Thiên Đường thì ta cũng có duyên gặp mặt một lần, nếu như ở đây chỉ là thiên sứ bình thường thì ta hoàn toàn có thể kích sát toàn bộ."



Không ngờ gã nam tử đó lại lắc đầu: "Ngươi sai rồi, nếu như chỉ là thiên sứ bình thường thì không cần đến ngươi, bản thân ta cũng có thể dễ dàng kích sát cả một đám… Nhưng, tử vong đối với thiên sứ chẳng có ý nghĩa gì. Thiên sứ không bị tử vong một cách chân chính theo đúng nghĩa. Hơn nữa, thiên sứ ở nơi giam giữ tổ sư cũng không phải là thiên sứ bình thường!"



Phong Vân Vô Kị biến sắc: "Còn có thiên sứ cấp cao canh giữ ở nơi này?!!!"