Phi Thăng Chi Hậu

Chương 172 : Tin tức

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Gã nam tử đó gật đầu, trên mặt xuất hiện thần sắc e dè: "Sức mạnh của thiên sứ cấp cao hơn xa so với thiên sứ bình thường. Ta từng nghe sư phụ nói qua, sức mạnh ở Thái Cổ được phân ra làm mấy cấp bậc, Thái Cổ phổ thông cao thủ, hoàng cấp cao thủ, đế cấp cao thủ, thần cấp cao thủ, còn cao hơn nữa thì ta không biết. Không biết ngươi thuộc về mức độ nào?"



"Đế cấp!" Phong Vân Vô Kị đạm nhiên đáp.



Thân thể của nam tử đó tức thì chấn động, không dám tin tưởng nhìn vào Phong Vân Vô Kị: "Không ngờ ngươi đã đạt đến mức độ của tổ sư năm xưa?!!!"



Phong Vân Vô Kị không thèm nói nhiều, mà phất ống tay áo lên một cái, kiếm hoàng cảnh giới được triển khai hoàn toàn. Trên không trung vang lên hàng loạt những tiếng kiếm ngân. Không gian trước mắt nam tử như có vô số kiếm ảnh xuất hiện. Thân hình Phong Vân Vô Kị không ngừng thối lui bên trong cảm giác của y, cự li không ngừng kéo dài ra, chỉ trong chớp mắt thì thân ảnh Phong Vân Vô Kị đã biến mất ở trong cảm ứng. Ở điểm cuối của không gian chỉ còn lại một thanh kiếm ngạo lập giữa thiên địa, hai bên là vạn kiếm thần phục.



Một áp lực nặng tựa Thái sơn ập đến. Nam tử này chỉ cảm giác thấy hai vai trĩu nặng, đầu gối như muốn quỳ xuống. Đó là một cảm giác thuộc về tinh thần ý thức. Sự thật thì Phong Vân Vô Kị chỉ đứng cách y chỉ có mấy trượng mà lẳng lặng bất động. Uy thế của kiếm hoàng đã tạo thành áp lực cực đại đối với nam tử này. Hoàng giả đối với chân khí của kiếm giả đều có lực ước thúc.



A!



Nam tử này hét lên một tiếng, đôi chân đang khuỵu xuống đột nhiên đạp mạnh xuống đất, không ngờ là lại có thể dần đứng thẳng lên. Chỉ nghe một tiếng kiếm ngân ông ông từ trên thanh Thái Cực Kiếm cắm ở dưới chân y vang lên, một cỗ kiếm ý cường đại tương hỗ hô ứng với nam tử này nhằm đối phó với lục ước thúc của hoàng cấp.



Di!



Phong Vân Vô Kị hơi kinh hãi. Trên người của nam tử này từ từ tán phát ra khí tức mà Phong Vân Vô Kị quen thuộc phi thường, mùi vị của kiếm, hơn nữa lại là hoàng kiếm.



"Thật đáng tiếc, y đã tiến nhập hoàng cấp ở Địa Cầu, so với Thái Cổ kiếm hoàng sinh ra ở nơi có thiên địa nguyên khí thuần chính cũng còn có chút khoảng cách." Phong Vân Vô Kị lại đề thăng từ hoàng cấp cảnh giới lên đến đế cấp cảnh giới.



Oanh!



Trong đầu nam tử này chấn động điên cuồng. Dưới cảm ứng của thần thức, y cảm thấy vô số những thanh kiếm vô hình phân bố đầy trời đang từ trong hư không áp về phía bản thân. Vô tận kiếm ý bá đạo công kích vào tâm linh y. Đầu gối của y co lại rồi bất tri bất giác quỳ xuống dưới đất.



Một cơn gió thoảng qua, nam tử này chợt cảm giác toàn thân lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì mới phát hiện toàn thân đã ướt đẫm, mồ hôi trên trán chảy xuống như mưa.



Phong Vân Vô Kị thần sắc lãnh đạm nhìn xuống gã nam tử này, bá khí của đế giả hiển lộ vô nghi: "Nói cho ta biết tên của ngươi?"



"Âm Thái Cực!" Gã nam tử nói ra theo quán tính, đến khi nói ra rồi thì mới đột nhiên tỉnh ngộ, toàn thân kịch liệt chấn động, không dám tin tưởng nhìn vào Phong Vân Vô Kị.



Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, Âm Thái Cực liền được một cỗ cự lực nâng lên lên trên không trung.



Kiếm nguyên của Phong Vân Vô Kị bao bọc lấy Âm Thái Cực, triệt để gắn chặt y ở trên không trung, mặc cho Âm Thái Cực có bạo phát chân khí trong nội thể như thế nào, toàn bộ đều chẳng khác gì đổ sông đổ bể, bị Phong Vân Vô Kị hấp nạp sạch sẽ.



"Đó chính là đế cấp cảnh giới, cảm giác thấy chưa? Đế cấp tuy trước mặt của hoàng kiếm cũng có lực ước thúc, nhưng lại không lợi hại đến thế. Ngươi biết tại sao trước mặt ta ngươi lại không có lực phản kháng hay không?" Phong Vân Vô Kị thản nhiên nhìn Âm Thái Cực hỏi.



"Ta biết, là vì thực lực của ta không đủ! Mấy trăm vạn năm trước ta cũng chỉ là một đệ tử có công lực thấp nhất. Cũng chính vì thế mà ta được sư tôn an trí ở trong Thái Cực Quách Quan, thoát được một mạng. Ha ha ha… ta thật vô dụng, ta thật là đáng chết… Ta không thể giúp gì được cho tổ sư." Âm Thái Cực cười lên một cách điên cuồng, trong tiếng cười lại mang theo vô cùng bi phẫn và tự trào, ẩn ước có chút thổn thức.



Phong Vân Vô Kị ngạc nhiên. Phản ứng của Âm Thái Cực nằm ngoài dự liệu của y. Tâm linh Âm Thái Cực tựa hồ như phải chịu sự đày đọa khôn cùng. Sự đày đọa này đến từ cảm giác vô lực của bản thân. Cái cảm giác này….



"Ta tin tưởng chắc chắn rằng, tổ sư Thái Cực đạo nhân của ngươi là một Thái Cổ cao thủ thiên tài. Năm xưa ông ấy không cường hành đề thăng cảnh giới cho ngươi, chắc chắn là có lí do riêng của mình. Hiện tại, mọi chuyện đều đã là quá khứ. Hôm nay ta đã cứu ngươi thì nhất định cũng sẽ giúp đỡ ngươi đến cùng. Những chuyện khác ta không muốn đề cập nhiều đến làm gì, nhưng bản thân ngươi chắc cũng biết cảnh giới kiếm hoàng của mình có chút không ổn định… Ta có thể giúp ngươi đề thăng đến cảnh giới kiếm hoàng chân chính ở Thái Cổ. Tuy nhiên, nó cũng có cái giá của nó, ngươi có nguyện ý hay không?"



"Chỉ cần cấp cho ta sức mạnh, khiến ta có thể giúp đỡ tổ sư, giá gì ta cũng có thể trả!…." Âm Thái Cực la lên một cách điên cuồng. Sự cường đại của Phong Vân Vô Kị sớm đã đập tan vẻ ngoài kiên cường của y, phần còn lại chỉ là tâm linh yếu nhược.



Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, mấy ngàn vạn năm công lực trong nội thể kích xạ ra ngoài, thuấn gian bao bọc lấy Âm Thái Cực. Từng luồng chân khí thuần chính điên cuồng nhập vào trong nội thể của Âm Thái Cực. Nếu nói về mức độ thuần túy thì kiếm nguyên của Phong Vân Vô Kị thuần túy hơn nhiều so với Âm Thái Cực.



Âm Thái Cực cảm thụ thấy sức mạnh đang điên cuồng tăng trưởng, trong lòng cuồng hỉ. Một cảm giác xung động không hét lên thì không sảng khoái dội đi dội lại trong lòng y. Âm Thái Cực bất thình lình la lên một tiếng: A!



Ngay lúc này khoảng không ở sát sau lưng Âm Thái Cực xuất hiện một đồ hình thái cực gần như trong suốt. Một cơn cuồng phong dạng lốc xoáy bao bọc lấy Âm Thái Cực và Phong Vân Vô Kị, không ngừng khuếch triển ra bên ngoài, khiến cho đống khô cốt dưới mộ huyệt trong lòng đất bị tốc lên từng đám từng đám một.



"Trừ phi ngươi có tế ngộ đặc thù, nếu không thì cả đời này ngươi không có duyên với cảnh giới cao hơn. Mà dù cho ngươi có tế ngộ đặc thù đi chăng nữa cũng rất khó mà đề thăng được cảnh giới."



"Ta biết, ta đã có chuẩn bị rồi. Mấy trăm vạn năm trước, khi tổ sư cự tuyệt ta thì ta đã hiểu…." Âm Thái Cực chống hai tay xuống đất, đầu cúi xuống, trầm giọng đáp.



Phong Vân Vô Kị chắp tay sau lưng, y bào phất phơ trong gió, quay đầu nhìn quỷ vương một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi ra đi, nơi này tạm thời không cho phép bất kì ai tiến vào."



Quỷ vương đang dựa lưng vào tường mộ, sắc mặt đầy kinh khủng, nghe thấy thế thì gật đầu như gà mổ thóc: "Dạ, tiểu nhân sẽ lên trên."



Nói xong thì hóa thành một trận âm phong, thuận theo thông đạo do Phong Vân Vô Kị đả thông mà bay lên trên, trong lòng có chút bất cam, thầm lẩm bẩm: "Đáng chết, bọn họ khẳng định là đang nói chuyện bí mật gì đó… Cái gì là cổ thi… Cái gì là đạo trưởng… Ngàn vạn năm… Phì, cái con khỉ! Lão tử cho tới hiện tại đã tu được tám ngàn năm và cũng đã thành tinh rồi, nhưng nếu muốn tu luyện đến cả ngàn vạn năm thì… Ngàn vạn năm, ngàn vạn năm trước có thứ gì, chưa hề nghe qua… Khẳng định là hai người bọn họ kết hợp với nhau để lừa gạt ta. Nói cái gì mà bí mật thế chứ?… Thực là muốn nghe trộm quá… dát dát …."



Phong Vân Vô kị nhìn xuống Âm Thái Cực, lạnh lùng nói: "Kể lại cho ta mọi chuyện lúc xưa."


"Được rồi, ta đã biết Luân Đôn ở đâu rồi!" Phong Vân Vô Kị thản nhiên nói, quay đầu lại nhìn vào Âm Thái Cực: "Ngươi có muốn cùng đi với ta."



Âm Thái Cực gật đầu nói: "Đương nhiên là cùng đi …."



Phong Vân Vô Kị nhìn thấy trong mắt của Âm Thái Cực hiện lên thần sắc căm hận.



"Quỷ vương, hiện nay cũng là lúc nên trả chiếc bảo tọa quỷ vương lại cho ngươi. Ngươi cũng rất thức thời. Trước đây ta đã từng hứa với ngươi, chỉ cần ngươi phối hợp thì ta sẽ trả công cho ngươi."



Dứt lời, thân hình của Phong Vân Vô Kị đột nhiên trở nên mơ hồ, sau đó liền biến mất khỏi Quỷ Vương Mộ. Tại nơi mà y vừa đứng búng ra một quả cầu màu trắng tinh, đánh thẳng đường, tiến nhập vào trong nội thể quỷ vương. Một làn gió nhẹ thổi qua Quỷ Vương Mộ, Âm Thái Cực cũng lẳng lặng biến mất….



Phong Vân Vô Kị phi hành như điện trong không trung, mặc dù vì để Âm Thái Cực theo kịp thì y cũng đã hạ tốc độ lại.



Diệu dụng của thần thức quả là vô cùng vô tận. Phong Vân Vô Kị chỉ là mới khai thác được một bộ phận mà đã phát huy tác dụng rất lớn. Đối với những tác dụng khác của thần thức, Phong Vân Vô Kị vẫn còn đang nghiên cứu. Y ẩn ước cảm giác thấy thần thức chính là một trong những điểm quan trọng để đột phá đến thần cấp….



Âm Thái Cực thẳng đường đi theo sau lưng Phong Vân Vô Kị, chẳng hề nói năng gì. Chỉ là, trên mặt thỉnh thoảng lóe lên một tia sát cơ, lưng bàn tay thỉnh thoảng cũng nổi lên những dây gân xanh: "Thiên sứ… giết…."



Hai người lướt đi trong không trung. Nhà lầu cao ốc ở phía dưới không ngừng lướt qua. Tiếp đó là một hải dương vô tận. Phong Vân Vô Kị dùng thần thức tỏa định, không ngừng thăm dò tình hình phía trước. Trên đường đi, khi gặp phải phi cơ của nhân tộc, hai người đều bay vòng. Tốc độ của hai người cũng vượt xa tốc độ âm thanh của phi cơ.



Một ngày sau, ở trong thị tuyến của hai người đã xuất hiện đất liền. Trước mắt là một mảng lục địa dày đặc các tòa cao ốc.



Hai người mới vừa từ trên các đám mây hạ xuống, lơ lửng ở trong không trung chưa đầy một trăm trượng thì dị biến đột sinh….



"Xin hãy chú ý, các ngươi đã bị bao vây, hãy mau mau đầu hàng!" Một thanh âm vang dội từ bờ biển truyền lại.



Sau đó, có mấy chiếc trực thăng vũ trang từ bờ biển bay lên trên không, trực tiếp bao vây lấy hai người. Thanh âm đó tiếp tục dùng Anh ngữ để nói nên Âm Thái Cực nghi hoặc hỏi: "Bọn họ đang nói cái gì vậy? Những thứ kia… là thứ gì?"



Phong Vân Vô Kị thản nhiên liếc nhìn những phi cơ vũ trang ở xung quanh cùng với đám sĩ binh vũ trang ở phía dưới, nói: "Nhừng người này nói muốn tiêu diệt chúng ta! Là ngươi xuất thủ hay là ta ra tay?"



Âm Thái Cực cười lạnh: "Những kẻ như thế này mà đòi tiêu diệt bọn ta?! Thế thì chúng ta nên ra tay trước thôi!". Sau đó, Âm Thái Cực thuấn gian phát ra sáu kiếm. Sáu đạo kiếm quang mỏng manh bắn khỏi bàn tay khiến cho những phi cơ đang tiếp cận thân thể đều bị chém ra làm hai phần. Chúng mới rơi xuống chưa được bao lâu thì đột nhiên nổ tung ra thành một đám lửa, kèm theo đó lá khói đen bốc lên mù mịt.



Trên bờ biển không ngừng vang lên những tiếng pằng pằng, hàng loạt những viên đạn từ trên súng máy dồn bắn về phía hai người.



Phong Vân Vô Kị dùng ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn một cái, tay phải thò ra ngoài ống tay áo ấn tới một chưởng. Trong không trung cách hai người mấy ngàn trượng là vô vàn những đầu đạn đang bay lại. Chỉ trong chớp mắt, số đầu đạn đã gia tăng thêm mấy chục lần, từ xa nhìn lại trông như trên không trung đã có thêm một quả cầu kim thiết do các đầu đạn tổ thành.



Oanh!



Không biết là đội sĩ binh lục chiến nào đã bắn hỏa tiễn ra trước tiên. Một tiếng nổ lớn vang lên. Đạo hỏa tiễn đó nổ tung ra ngay trên bề mặt của quả cầu kim thiết, bùng phát một đám khói thật lớn.



"Khoa kĩ ở cái vị diện này rất là độc đáo, có điều, không phải là con đường đúng! Một cao thủ Thái Cổ cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ, hà huống gì là bọn ta!" Phong Vân Vô Kị thản nhiên nói, ống tay áo phất một cái. Cả trăm vạn đầu đạn đang lúc nhúc lao tới đột nhiên bay ngược trở lại. Tiếp đó, hàng loạt tiếng kêu thảm vang lên, dĩ nhiên là hung đa cát thiểu.



Cả bờ biển trở nên tĩnh lặng. Trên mặt biển lềnh bềnh đầy xác chết. Đối với những người không phải có mắt đen như Thái Cổ nhân loại, trước giờ Phong Vân Vô Kị thấy rất phản cảm.



"Đi thôi!" Phong Vân Vô Kị lãnh mạc bước đi về phía lục địa. Âm Thái Cực ở sau lưng mau chóng đi theo. Hai người vừa mới đi được mấy bước thì ở bờ biển đột nhiên phát ra mấy tiếng ma sát không khí. Hai người quay đầu nhìn lại thì đã thấy mấy quả tên lửa to lớn đang từ dưới đất bay lên bắn về phía hai người.



"Những loại vũ khí này chẳng khác gì trò chơi!" Âm Thái Cực lắc đầu, dùng tay đánh ra một chưởng. Một quả tên lửa khi còn cách y mấy chục trượng thì tự động nổ tung ra.



Phong Vân Vô Kị không nói gì, chỉ lạnh lùng chú thị vào bờ biển, ống tay áo lại phất ra một cái. Bảy quả tên lửa đang bay đến đột nhiên cố định ở trên không rồi sau đó bay ngược trở lại với tốc độ còn nhanh hơn lúc đầu….



Ầm ầm ầm ~ ~



Những nơi tên lửa đánh trúng, toàn bộ kiến trúc liền nổ tung thành tro bụi. Khói lửa bùng lên cao mấy chục trượng….



Cả lục địa không ngừng vang lên những tiếng còi báo động chói tai. Trên bờ biển có đặt một tấm biển báo: Hải quân trọng địa, du khách dừng bước!



Trên thiên không, hai người thản nhiên liếc sang đó một cái, rồi hóa thành hai làn gió nhẹ bay về phía lục địa. Hai người hạ xuống một đỉnh tháp chuông cao chừng trăm mét. Một trận gió lạnh thổi tới, hai mảnh y bào tung bay phất phơ trong gió. Xe cộ đi lại ở bên dưới trông nhỏ bé như những con kiến.



Đó là một thế giới lòe loẹt quái dị, đồng thời cũng là một thế giới yếu nhược! Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, thần thức phá thể phát ra ngoài, bao bọc cả Luân Đôn, mọi động tĩnh ở đây đều án nhập vào trong đầu y….