Phi Thăng Chi Hậu

Chương 184 : Tán công trọng tu

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Ở bên trong ý thức chẳng phân tháng ngày. Trong ý thức, thời gian bị lợi dụng đến cực độ. Phong Vân Vô Kị nhất tâm đa dụng, ý thức bị phân ra thành mấy ngàn phần. Sau mấy năm dài bế quan lĩnh ngộ, đã khiến cho không gian ý thức của Phong Vân Vô Kị sung xích vô số văn tự nhỏ bé do tâm quyết hóa thành, vô cùng vô tận khẩu quyết hóa thành những văn tự nhỏ bé đang án chiếu theo một quy tắc nào đó mà tuần hoàn lưu động trong không gian ý thức, có một vài dải văn tự lưu chuyển hợp lại làm một, thỉnh thoảnh cũng có một dải văn tự phân ra hai, ý thức của Phong Vân Vô Kị không ngừng phân tích và thôi diễn các phương hướng có khả năng, quá trinhd tiến hành chẳng khác gì một sơ đồ rễ cây, từng những đoạn rễ to loén mà mọc ra những đoạn rễ nhỏ hơn và nhỏ hơn nữa, mỗi một đoạn rễ lớn đều có thể diễn sinh ra vô số đoạn rễ khác, vô vùng vô tận.



Mấy năm thời gian trôi qua, nhưng thời gian lưu thệ ở trong không gian ý thức của Phong Vân Vô Kị vượt xa cái con số đó, mãi không ngừng thôi diễn, phân tích, phân hóa, dung hợp, Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng dần dần sáng tạo ra một cái khuôn đại thể của một bộ kiếm quyết hoàn mĩ nhất, phần còn lại chỉ còn là lấp đầy những cái khung đơn điều này, khiến cho nó đầy đặn trở lại.



Công tác đầu tiên của việc thôi diễn thì cơ bản đã hoàn thành, trải qua tầng tầng phân tích và thôi diễn, những phán đoán chỉ đơn thuần lí trí, Phong Vân Vô Kị vẫn lựa chọn Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp làm cái khuôn bổn nguyên nhất, dù sao bổn thân của Phong Vân Vô Kị cũng chính đang tu luyện bộ công quyết này, điều trọng yếu nhất là căn cứ theo sự phân tích và thôi diễn không ngừng trong mấy năm qua, Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp có mấy trọng thiên đầu được chúng minh là tiếp cận gần nhất với kiếm đạo hoàn mĩ trong lòng của Phong Vân Vô Kị, duy nhất cần phải làm là dung hợp kiếm ý của sát lục kiếm đạo, công kích kiếm đạo, phòng ngự kiếm đạo và thái cực kiếm đạo vào phần kiếm ý này một cách thích hợp.



Kiếm đạo hoàn mĩ nhất trong lòng của Phong Vân Vô Kị càng dần thành hình, càng dần hoàn mĩ hóa, thì những dải văn tự nhỏ bé do những kiếm ý kiếm quyết hóa thành phân bố đầy dẫy không gian ý thức của Phong Vân Vô Kị càng giảm ít đí, biến mất từng chút từng chút một, những kiếm quyết kiếm đạo bị nhận xét là không phù hợp đều bị ý thức của Phong Vân Vô Kị loại bỏ toàn bộ. Mỗi một kiếm quyết mới được thôi diễn ra, một khi bị xác nhận là không cần thiết thì bất quản là nó có tinh diệu đến đâu đi chăng nữa đều liền bị xóa đi ngay lập tức, ngay cả dấu vết cũng không còn, dù cho Phong Vân Vô Kị có cố gắng nhớ lại cũng không thể. Xóa sạch đi ở trong không gian ý thức chính là xóa đi một cách triệt để nhất, ngay cả bản thân cũng vô pháp nhớ lại được.



Mọi tâm thần lẫn tinh lực đều được tập trung vào việc thôi diễn và lấp dầy sự hoàn mĩ vào bộ kiếm đạo mới mẻ nhất này!



Kiếm đạo mới nhất y nhiên vẫn được Phong Vân Vô Kị mệnh danh là Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp, sở dĩ vẫn dùng danh tự này là do sự biểu hiện kiếm đạo của bộ công quyết này hoàn toàn nhất trí với bộ kiếm quyết hoàn mĩ nhất trong lòng của Phong Vân Vô Kị! Hao phí mấy tháng thời gian, Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng lọc đi những phần không cần thiết trong cái khuôn đại thể mới có và tinh luyện hóa nó, loại công tác này không thể làm một lần là xong, nhưng Phong Vân Vô Kị không có khả năng bỏ ra quá nhiều thời gian để thôi diễn hoàn mĩ, từ khi đạp chân trở lại Thái Cổ từ vị diện vật chất thì Phong Van Vô Kị ẩn ước đã cảm giác thấy cả cái vị diện này chỉ e là đã có biến hóa cự đại, còn về ma vật mà Trì Thương nói đã dẫn khởi kinh biến cho cả Thái Cổ, trong lòng Phong Vân Vô Kị nó chỉ là một khế cơ mà thôi, nguy cơ chân chính thì tuyệt đối không phải là chỉ một hai ma vật có khả năng dẫn dậy.



Mỗi một ngày thì Trì Thương đều đem những tình huống mới nhất mà đệ tử Kiếm Các nghe ngóng được nói lại với một tia thần thức mà Phong Vân Vô Kị lưu lại ngoài thân thể, sau đó thì những tin tức đó lại được truyền đến không gian ý thức. Đối với những chuyện xảy ra bên ngoài thì Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn phân xuất ra một luồng thần thức để tiến hành xử lí.



Đối với ma vật cấp thần mà Trì Thương nói tới, thì khi Phong Vân Vô Kị vừa mới nghe thấy thì lập tức sản sinh một nghi hoặc.



Một ma vật thần cấp, hắn ta làm thế nào mà thiến nhập được vào trong Thái Cổ? Hắn ta tạo nên hỗn loạn to lớn đến thế thì tại sao lại không có người đến chế ước và tiêu diệt hắn ta? Thái Cổ không phải là có bốn vị chí tôn hay sao? Tại sao chí tôn lại không động thủ diệt trừ hắn ta, nếu như chí tôn động thủ thì chỉ trong thời gian sát na thì cũng đủ để diệt trừ hắn ta rồi!



Liên tưởng đến sách lược dùng máu để tìm ra một chí tôn mới của Thánh Điện, Phong Vân Vô Kị lập tức phán đoán ra, gã ma vật này bất quá chỉ là thần cấp, nhưng lại có thể hênh hoang ở Thái Cổ đại địa, chỉ e là có liên quian tới một nhân vật nào đó túng dũng, nếu không thì đừng nói là một lũ tàn hồn, mà là có cường hãn hơn nữa thì cũng chắc chắn là phải chết!



Phán đoán ra kết luận này, thêm vào đó là còn có mấy vị vực chủ thần cấp của các vực tham gia, Phong Vân Vô Kị triệt để bỏ qua, dựa vào thực lực và thế lực hiện tại của bản thân y thì tốt nhất là không nên xúc động đến Thánh Điện, đồng thời mỗi mội đệ tử Kiếm Các đối với y mà nói thì đều là một nguồn tài phú bảo quý, là một phần lực trợ giúp thực hiện mộng tưởng đó. Ma vật thần cấp, Phong Vân Vô Kị mặc dù không sợ, nhưng cũng không thể không khảo lự cho môn hạ đệ tử, dù sao thì ảnh hưởng do một nhân vật cấp thần tạo ra cũng đáng xưng là khủng bố!



Phân tích ra điểm này, Phong Vân Vô Kị đem chuyện này triệt để không nghĩ tới chuyện này nữa mà an tâm tu luyện.



Sau khi tìm ra được bản tiến hóa của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp, thì Phong Vân Vô Kị lại đối diện với một vấn đề khác. Làm như thế nào để đem bản tiến hóa và nguyên bổn của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp hợp lại làm một, tuy nói hai loại này đều là dồng nguyên, nhưng sau khi thêm vào kiếm ý của Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, đặc biệt là kiếm đạo sát lục của Tử Hoàng, thì loại kiếm ý mới này đã sản sinh sự biến hóa về chất, căn bổn không giản đơn như chuyện một cộng một là bằng hai.



Trải qua mấy lần suy nghĩ khổ sở, Phong Vân Vô kị cuối cùng cũng làm giống như với Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, lại tiếp tục "tán công trọng tu"!
Trì Thương nghe thấy thế cũng biến sắc, quay lưng lại với sứ giả, phất ống tay áo mà nói: "Xin sứ giả cứ tự tiện, sư tôn đã nói là không tiếp khách khách thì là không tiếp khách … hơn nữa, xin sứ giả nhớ lấy một câu, Kiếm Vực bọn ta tịnh không phải là thuộc hạ của Thánh Điện, Thánh Điện tịnh không có quyền chỉ trích bonjta cái gì cả, sư tôn nguyện ý vì Thánh Điện đi tới vị diện vật chất là do người nể mặt Thánh Điện, tự nguyện mà đi, chứ không phải là nợ nần gì với Thánh Điện, đồng thời sư tôn cũng không phải là thuộc hạ của Thánh Điện, đối với mệnh lệnh của Thánh Điện thì sư tôn hoàn toàn có lí do cự tuyệt. Mời sứ giả đi cho, Trì Thương không tiễn!"



Sắc mặt của sứ giả đại biến, ở tại Thái Cổ đại địa, có thế lực nào dám không nhìn vào sắc mặt của Thánh Điện, không ngờ được là Kiếm Vực lại cuồng vọng đến thế, mắt thấy Trì Thương xoay người bỏ đi, căn bổn không có ý đàm luận đến chuyện này nữa thì săc mặt trở nên xanh tái: "Tốt! Tốt! Kiếm Vực có lông có cánh rồi, không ngờ lại dám không nghe mệnh lệnh của Thánh Điện!"



Trì Thương lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp phất ống tay áo bỏ đi!



Một thanh âm đạm nhiên nhưng bình hòa đột nhiên từ trong Kiếm Các vang ra: "Phải chăng là Thánh Điện sứ giả!"



"Sư tôn!" Trì Thương có hơi biến sắc, quay mặt về phía Kiếm Các mà quỳ xuống, những đệ tử Kiếm Các cũng hướng về phía Kiếm Các mà quỳ xuống.



"Kiếm Đế!" Lão giả nguyên bổn có chút hối hận vì đã làm lớn chuyện lên, nếu như không hoàn thành mệnh lệnh của Thánh Điện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.



"ý của ông đến đây thì ta dã biết, ông hãy quay về đi, nói với cao tầng trong Thánh Điện, qua một đoạnnthời gian nữa thì ta mới có thể xuất quan!"



"Nhưng! …." Lão giả đó biến sắc, lo lắng nói.



"Đi đi! …."Thanh âm bình hòa nhưng vang dội của Phong Vân Vô Kị thấu lộ uy nghiêm vô thượng.



"Cũng được!" lão giả phất ống tay áo chỉ vào Trì thương mà nói: "Mệnh lệnh của Thánh Điện thì ta đã truyền đạt, nhưng y … y …, đồ đệ của ngài lại chẳng thèm để Thánh Điện vào trong mắt!"



"Ông đi đi, đệ tử của Kiếm Vực tự có bổn đế phụ trách, Thánh Điện khong cần phải bận tậm, hơn nữa, ta cần một bộ ngân sam thiên tằm, ta muốn trong vòng mười ngày Thánh Điện hãy mang đến cho ta, không tiễn! …."



Hai chữ cuối cùng thì đã biến nên rất yếu nhược, lão giả biết ngay được là thần thwucs của Phong Vân Vô Kị đã triệt để hồi quy vào nội thể, ngoiaj giới có ồn ào như thế nào đi chăng nữa thì y căn bổn không hề nghe thấy.



Ài! Lão ta giậm chân một cái, sau đó thì xoay người rời đi, trong lòng của y thì trước giờ chưa có người nào dám không để Thánh Điện để vào trong mắt như thế ….