Phi Thăng Chi Hậu

Chương 185 : Xuất quan

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Lão giả ôm một bụng oán nộ trở về thánh sơn, khi đi đến cửa của Thánh Điện thì bị tả hữu nhị thị đang khoanh chân ngồi ở hai bên ngăn cản.



"Nhược Hư, nhiệm vụ do cao tầng trong Thánh Điện giao cho, ông có hoàn thành hay chưa!" Tả thị hỏi.



"Đừng có đề đến nữa, Kiếm Vực đúng là không để Thánh Điện vào trong mắt, có lẽ là chúng ta không nên dung túng thái quá đối với bọn họ, hành vi lần trước của Thánh Điện đã phản lại chỉ ý nguyên bổn của chúng ta, lần này không thể phản thêm một lần nữa. Kiếm Các -- cần phải gánh chịu lấy giáo huấn, nếu không thì uy nghiêm của Thánh Điện còn đâu nữa?" Lão giả thêm mắm dặm muối vào hành vi của Kiếm Vực mà kể lại một lượt.



Hữu thị thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn vào ông ta, nói: "Ông vẫn còn chưa ý thức được sự xem trọng của cao tầng trong Thánh Điện đối với Kiếm Đế, cũng không ý thức được quan hệ giữa Kiếm Vực và Thánh Điện. Ài, ôn ghãy tiens vào giải thích với cao tầng đi, có lẽ là ông đã rời Thánh Điện qua lâu rồi, lần này phái ông đi căn bản là một sai lầm."



Lão giả biến sắc nói: "Chẳng lẽ Kiếm Vực còn cũng với Thánh Điện …."



Tả thị lắc lắc đầu nói: "Ông còn không hiểu lập trường của Thánh Điện hay sao? Mọi ý chỉ và hành vi của Thánh Điện đều từ một lập trường mà xuất phát, ông nghĩ thử xem có mấy người có thể từ một tân phi thăng giả yếu nhược như con kiến, thẳng đường tiến nhập hoàng cấp rồi tấn nhập vào đế cấp chỉ trong thời gian mấy vạn năm. Hơn nữa trong lần đi đến vật chất vị diện còn có thể kích phá đầu ảnh của một tọa thiên sứ, án theo như ông nói thì y đang bế quan, cũng chính là nói sau khi y tiến nhập vào đế cấp không lâu thì lại có thể đề thăng thực lực. Người có được tư chất như thế, ông nghĩ là trên dòng lịch sử của Thái Cổ có được mấy người có tư chất như thế?"



"Có vẻ như … không có một ai!" Lão giả nói theo quán tính, sau đó đột nhiên đại biến sắc mặt.



Nhị thị gật đầu nói: "Ông biết là tốt rồi, quyết tâm của cao tầng trong Thánh Điện là cực kì kiên định, vì mục tiêu đó, bất cứ hy sinh nào cũng có thể tiếp thụ. Hiện tại thì ông cũng đã hiểu được ý nghĩa của Kiếm Đế đối với Thánh Điện và cả Thái Cổ rồi chứ!"



Sắc mặt của lão giả biến thành một phiến thảm bạch, đờ đẫn bước chân bước qua tả hữu nhị thị, hướng sang căn phòng mà hai sứ giả khác chì vào mà đi ….



Mấy ngày sau, Thánh Điện lại một lần nữa phái xuất vị lão giả tên Nhược Hư mang đến bộ ngân sam thiên tằm mà Phong Vân Vô Kị yêu cầu đến Kiếm Vực, án theo lời của Thánh Điện thì nếu như muốn dược tha thứ thì ông ta phải đi cầu khản Kiếm Đế ….



Thiên tắm ngân sam, theo như truyền văn là được dệt từ tơ do Băng Hỏa Thiên Tằm nhả ra. Băng tằm sản sinh ở Tuyết Vực, ngay cả Tuyết Vực vực chủ cũng chỉ có một con. Hỏa tằm thì sản sinh ở một vị diện có hoàn cảnh cực kì ác liệt, kết cấu lại rất là bất ổn, cả vị diện đều không có con người cư ngụ, dù có là ma tộc cũng không muốn tới nơi đó, ở nơi đó phân bố đầy dãy hỏa sơn, ở trong những ngọn hỏa sơn có độ nóng mà ngay cả những cao thủ Thái Cổ e sợ đó sản sinh ra một loại hỏa tằm.



Những sợi tơ do băng tằm hay hỏa tằm nhả ra đều rắn chắc phi thường, dù có là những thần binh bình thường cũng rất là khó đâm xuyên, tơ do băng tằm nhả ra thì băng hàn vô bỉ, cả bộ băng tằm ngân sam như thế thì Thánh Điện cũng chỉ thu tàng có hạn. Nhưng những thứ này, đối với những võ giả ở trong vị diện bình thường đều là những bảo vật mộng mị dĩ cầu, nhưng đối với những cao thủ có thể trực tiếp đả thương nội tạng như các cao thủ Thái Cổ mà nói thì những ngoại vật này căn bổn khôn ghề có tác dụng gì, giá trị ngoại biểu của nó thua xa giá trị thực sự của nó, đó cũng là lý do tại sao những cao thủ Thái Cổ đều rất xem trọng tự thân tu luyện, nhưng lại rất ít khí quan chú đến trang bị như khải giáp.



Nói thẳng ra thì dù có là bảo giáp lợi hại hơn nữa, nếu như trực tiếp dùng một chưởng thấu qua bảo giáp mà oanh nhập vào trong nội tạng, vẫn có thể oanh sát đối phương, huống hồ gì nếu như thân hoài bảo vật thì tất sẽ ảnh hưởng đến chuyện tu luyện, có chỗ dựa dẫm thì chắc chắn sẽ có sự ngưng trệ, trong một thời gian ngắn thì không có ảnh hưởng gì, nhưng để thời gian lâu dần thì tu vi chắc chắn sẽ ngưng trệ không tiến.



Ngoại vật -- trước giờ dều không phải là phương hướng truy cầu của các cao thủ Thái Cổ, ngoại trừ một vài thứ đặc thù ra!



Đối với yêu cầu này của Phong Vân Vô Kị, Thánh Điện có chút nghi hoặc, nhưng y nhiên vẫn lệnh cho Nhược Hư mang thiên tằm ngân sam đến cho Phong Vân Vô Kị, đồng thời cũng là để Kiếm Vực tự thân xử trí Nhược Hư.



Trên đường đi, Nhược Hư tâm tình thảm trắc bất an, hai tay cầm lấy bộ ngân sam mà tiến tới Kiếm Vực, khi còn cách Kiếm Các còn độ mấy ngàn trượng thì Nhược Hư cảm giác thấy một cổ kiếm ý cường đại đến mức khiến cho thiên địa biến sắc ập tới trước mặt. Ở ngoài sơn lĩnh, đám cỏ xanh cao bằng thân người như bị trận trận kình phong thổi lướt qua, đồng loạt ngã nghiêng về phía Kiếm Các, hàng loạt những âm thang xào xạt vang lên không ngừng.



Thần thức quét qua một vòng, thần sắc của Nhược Hư đốn thời đại biến, chu vi mấy ngàn dặm xung quanh Kiếm Vực, mọi thực vật hình kiếm đều ồ ạt ngã hướng về phía Kiếm Các, chẳng khác gì các thần tử đang triêu bái một vị vương giả vậy.



Đing ngâm ngâm!



Hàng loạt nhưng âm thanh kiếm ngân từ trong Kiếm Vực ở đằng xa truyền lại, tiếp đó là Nhược Hư nhìn thấy ở dưới ánh dương quang có từng hàng từng hàng kim sắc trường kiếm bài bố thành hình tròn đang liễu nhiễu xung quanh Kiếm Các, hàng loạt những thanh trường kiếm này tương liên với nhau thông qua chuôi kiếm, mũi kiếm hướng ra bên ngoài. Dưới ánh dương quang, bọn chúng lấp lánh ánh kim quang chói mắt, những tiếng kiếm ngân đinh ngâm vang lên không ngừng.


Nói xong thì ra lệnh cho chúng đệ tử Ma Vực cùng nhau đồng hành.



Ở phương xa đột nhiên truyền lại một tiếng thét dài, sắc mặt của Ám Hắc Đế Quân đốn thời biến đổi: "Không ổn, đó là tín hiệu càu cứu của Ma Vực, chỉ e là ma vật dã xuất hiện rồi!"



"Cái gì!" Sắc mặt của Ngạo Hàn Yên tức thì biến đổi: "Thế thì chúng ta hãy mau lên, không thể để cho ma vật đó đào thoát!"



Khi Ngạo Hàn Yên cất tiếng nói thì trong mắt lóe lên một một luồng hàn mang. Thân hóa thành một làn khói nhạt bay thẳng về nơi có tiếng thét, chúng đệ tử Tuyết Vực ở sau lưng nghe thấy thế cũng có thần tình kích động, tràng cảnh ma vật đó quấy phá Tuyết Vực, đồ sát Tuyết Vực đệ tử y nhiên như mới vừa xảy ra, ai ai cũng nghiến chặt răng lại mà vượt qua chúng đệ tử Ma Vực.



Ngay khi Ngạo Hàn Yên vừa lướt qua thân thể thì trên mặt của Ám Hắc Đế Quân lóe lên thần sắc âm hiểm và đắc ý, sau đó lao tới đánh thẳng một chưởng vào hậu tâm của Ngạo Hàn Yên, đồng thời quát lên: "Xuất thủ, giết hết những đệ tử Tuyết Vực cho ta!"



Chúng Ma Vực đệ tử xuất thủ chẳng chút do dự, từ phía sau ấp đến công kích váo đám Tuyết Vực nữ tử.



Oanh!



Hậu tâm của Ngạo Hàn Yên bị trúng chưởng, há miệng học ra một ngụm máu, cơ hồ vừa ngay mới bị trúng chưởng thì thân thể của Ngạo Hàn Yên không ngừng uốn chuyển như du ngư, cực lực chống cự với một chưởng mạnh mẽ của Ám Hắc Đế Quân. Nhưng dù có như thế thì sự ra tay bất ngờ của Ám Hắc Đế Quân vẫn nằm ngoài dự liệu cảu Ngạo Hàn Yên, hốt không kịp đề phòng nên thụ trọng thương.



Ngạo Hàn Yên bị cổ lực đạo đó chấn bay xa ra mấy chục trượng về phía trước, sau đó cô ấy quay mặt lại, trên mặt vừa kinh vừa giận: "Ám Hắc Đế Quân, ngươi muốn làm gì?"



Mấy trăm đệ tử Tuyết Vực cũng phải chịu cảnh ngộ đồng dạng như Ngạo hàn Yên, đều bị chúng đệ tử Ma Vực đánh lén đắc thủ, ai ai cũng hộc ra một ngụm máu tươi.



Ám Hắc Đế Quân thầm lóe lên một làn quang mang âm hiểm, dát dát cười nói: "Ngạo Hàn Yên, cô có nhớ lời mà ta vừa mới nói với cô?"



"Cái gì?" Thân thể của Ngạo Hàn Yên lắc lư muốn ngã, tiếp đó là trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc hoảng nhiên: "Ngươi là … không, không có khả năng!"



Trên mặt của Ngạo Hàn Yên lộ xuất thần sắc không tin, trong mắt lóe lên một sắc thái vừa kinh vừa sợ, vô luận là như thế nào thì Ngạo hàn Yên cũng không dám tin -- Ám Hắc Đế Quân không ngờ là đã bị ma vật đó chiếm lấy thân thể!!!



"Động thủ! Giết không ta!" Ám Hắc Đế Quân phất ống tay áo ra, âm hiểm nói.



"Dừng tay, hắn chính là ma vật đó, chẳng lẽ các ngươi muốn trợ Trụ làm ngược!" Ngạo Hàn Yên lạnh lùng quát lên.



Chúng Ma Vực đệ tử tức thì ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn vào Ngạo Hàn Yên một cái, sau đó lao vào mấy trăm đệ tử Tuyết Vực còn lại đang chống cự mà lao tới ….



Trong lòng của Ngạo Hàn Yên lóe lên một làn hàn ý, vừa kinh vừa sợ nhìn vào Ám Hắc Đế Quân đang bức cận!



Tâm cơ thật quá thâm trầm a! Trong lòng Ngạo Hàn Yên thầm nghĩ, từng bước từng bước thối lui, lúc này thì Ám Hắc Đế Quân quát lên một tiếng, thân hình hóa thành một đạo lưu ảnh mà lao về phía Ngạo Hàn Yên ….