Phi Thăng Chi Hậu

Chương 186 : Mê hoặc!

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


"Ám Hắc Đế Quân, ngươi đã đọa lạc đến mức phải ra tay với một nử tử khi nào vậy, trừ phi sau khi ngươi tu luyện xong thuật phân thân kia thì trí lực cũng bị phan chia ra luôn, lưu lại trên phần thân thể này cũng chỉ là một phàn tàn não mà thôi?" Ngay khi Ám Hắc Đế Quân sắp đánh tới thì mọt thanh âm lạnh lùng từ trên không trung truyền lại.



Cái thanh âm này quen thuộc phi thường, khiến cho Ám Hắc Đế Quân dù cho đang đánh ra hai chưởng cũng không khỏi ngẩng đầu lên mà nhìn. Chỉ thấy ở trên không trung có một gã nam tử đỉnh lập thân người, toàn thân lấp lánh một bộ ngân bạch trường bào, ở trong trường bào ẩn ước có quang mang màu trắng rực sáng thấu phát ra.



Trên đầu của người này có mang một chiếc đấu bồng to lớn, mái tóc đen dài thuạn theo đấu bồng mà hạ xuống, khuôn mặt bị che mất nên không thể nhận biết được dung mạo. Khi Ám Hắc Đế Quân quay đầu lại thì thấy ống tay áo của gã ta phất phơ trong gió, ở giữa hai lòng bàn tay đặt ở trươc ngực phát ra cả vạn đạo quang mang, bàn tay trái màu trắng sáng, bàn tay phải lại là màu đen, hai tay của y hợp lại ở trước ngực hợp thành một đồ án thái cực, tiếp đó là vô số thanh âm liên miên bất tuyệt vang lên …..



Sưu!



Sưu!



Sưu!



Từ trong lòng bàn tay của gã nam tử này xạ xuất cả vạn đạo bạch quang hình kiếm, chúng dàn ra theo hàng ngang mà xạ xuống phía dưới, phạm vi của nó bao trùm cả những đệ tử Ma Vực và Tuyết Vực nữ tử.



A! ~~



Tiếng kêu thảm vang lên không ngừng, từng đạo từng đạo quang mang hình nón tạo thành những vết bạch ngân dài dài ở trên không trung, mang theo những tiếng xé gió vun vút mà xạ thẳng xuống dưới. Mỗi một đạo quang mang đều xạ thẳng vào những đệ tử Ma Vực một cách cực kì tinh chuẩn, cơn mưa ánh sáng trông có vẻ tạp loạn không có quy tắc nhưng nhưng mỗi một đào quang mang đều chính xác lướt xuống trước mặt hoặc đánh trúng bàn tay, bàn chân và thân thể của chúng đệ tử Ma Vực trước khi họ xuất thủ, niêm phong toàn bộ lộ tuyến xuất thủ của bọn họ, hơn nữa làn mưa ánh sáng này chẳng hề xạ trúng bất kì một Tuyết Vực nữ tử nào.



Nhừng tiếng kêu thảm đó chính là phát ra từ miệng của chúng đệ tử Đao Vực, mỗi một gã đệ tử Ma Vực đều trúng chí thiểu là cả trăm đạo quang mang hình nón đó. Những đạo quang kiếm đó rất là sắc bén, căn bổn vô pháp ngăn cản, dù cho có xuất chưởng chống cự cũng đều bị những đạo quang kiếm đó đâm xuyên.



Chỉ trong thời gian chớp mắt thì mọi đệ tử Ma Vực đều quỳ xuống dưới mặt đất, tang thất đi năng lực hành động.



Ở phía trước thân người Ám Hắc Đế Quân, làn mưa ánh sáng càng thêm dày đặc, từng hàng từng hàng quang kiếm tà tà cắm vào mặt đất ở trước thân thể của Ngạo Hàn Yên và bao bộc lấy cô ấy vào bên trong. Ám Hắc Đế Quân thử oanh kích lên trên màn mưa ánh sáng đó nhưng kết quả cuối cùng chỉ là khiến cho những quang kiếm đó chấn chiến và cổ tay truyền lại chấn lực cường đại. Những đạo quang kiếm trong có vẽ dễ bị kích vỡ này có độ rắn chắc khiến cho Án Hắc Đế Quân thầm chép lưỡi không thôi, bất đắc dĩ nên hắn ta chỉ có thẻ không ngừng tránh né những đạo quang kiếm đó trong không gian chật hẹp, ý đồ đột phá sự phong tỏa của màn mưa ánh sáng này.



Nhừng màn mưa ánh sáng này dày đặc phi thường, người ở trên không trung tựa hồ như dặc biệt chiếu cố cho hắn ta, vài đợt mưa sau đó thì mật độ của màn mưa ánh sáng này không ngờ đã đạt đến mấy trăm quang kiếm trong một không gian nhỏ chỉ bằng nắm đấm.



Mặc dù biết rõ là Ngạo Hàn Yên thụ thương không nhẹ, hơn nữa không phải là đối thủ của bản thân, khoảng cách cũng chỉ trong một đoạn cư li ngắn ngủi mà thôi, nhưng hắn ta lại không thể thoát khỏi sự phong tỏa của tầng quang kiếm này.



Nói ra thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra chỉ trong một sát na, chỉ bất quá thời gian đối với những cao thủ mà nói thì có thể phân ra vô hạn.



Ngay khi Ám hắc Đế Quân chuẩn bị tiếp lấy những đòn công kích của màn quang kiếm từ trong thái cực đồ phát ra mà cường hành kích sát Ngạo Hàn Yên thì Ngạo Hàn Yên ở một bên kia đột nhiên ra tay, hơn nữa màn quang kiếm trên không trụng xạ xuống cũng giảm đi không ít.



Ở một đầu kia của màn quang kiếm, Ngạo Hàn Yên cắn răng đưa một bàn tay ra khỏi ống tay áo, cả bàn tay tinh oánh đều lấp lánh ánh bạch quang, trông chẳng khác gì ngọc thạch, chu vi của bàn tay bốc ra hàn khí xì xì.



Ám Hắc Đế Quân cười lạnh một cái, tay phải như nhanh như chớp đánh ra, chỉ trong sát na hai người sắp giao thủ thì đột nhiên có một màn quang mang chói mắt từ bên cạnh xạ tới, đạo nhân ảnh ở trên không trung cũng lao xuống dưới và từ bên cạnh ập tới.


Trong tràng, Phong Vân Vô Kị, hai gã Ám Hắc Đế Quân, Đao Vực Đao Hoàng, còn có Đao Quân Độc Cô Phiêu, Thủy ma tướng và Lôi ma tướng trong Ma Vực ngũ ma tướng cùng với mấy cao thủ trong phái hệ tự do. Bọn họ bao vây lấy hai gã Ám Hắc Đế Quân ở bên trong.



Ám Hắc Lục Phân Thân của Ám Hắc Đế Quân ngay khi Ma Vực liên thủ với Đao Vực công đánh Kiếm Vực thì đã nổi danh thiên hạ, loại võ học như thế là cực kì hiếm có, khi mọi người kinh thán tài năng tuyệt diễm của Ám Hắc Đế Quan thì không có một ai nghĩ tới sẽ có một ngày Ám Hắc Đế Quân đối diện với cái cảnh: Hai phân thân đối địch, hơn nữa là bản thân còn hoàn toàn mất đi quyền khống chế một cụ thân thể!



"Phong Vân Vô Kị, ta biết rằng, lần trước ta dẫn người công đánh Kiếm Vực, hai bên đã kết lấy oán cừu, nhưng đó chỉ là thù riêng, tình hình trước mắt thì nên bắt lấy ma vật trước tiên, ta hy vọng ngươi có thể tạm thời bỏ qua thù riêng mà hợp lực giết tên ma vật này, còn về thù riêng thì hãy để sau này hãy tính." Ám Hắc Đế Quân ở bên trái chỉ vào Ám Hắc Đế Quân ơ bên phải nói.



"Phong Vân Vô Kị, ta mới là Ám Hắc Đế Quân thật, ma vật đó chiếm lây nhục thân của ta, hắn ta đã tạo ra quá nhiều giết chóc ở tại Thái Cổ, nhân cơ hội hiện tại mà hãy mau mau diệt trừ hắn ta, nếu không thì hắn ta sẽ tạo ra nhiều giết chóc hơn nữa!" Ám hắc Đế Quân ở bên phái cũng đồng thời chỉ vào Ám Hắc Đế Quân ở bên trái mà quát lên.



Phong Vân Vô Kị không thèm để ý tới hai gã Ám Hắc Đế Quân, mà quan sát tình hình xung quanh, hai phân thân của Ám Hắc Đế Quân đều đã giao chiến kịch liệt, song phương đều đã biết rõ đối phương, chắc chắn là không chiếm được tiện nghi gì.



Phong Vân Vô Kị xoay xoay lấy đấu bồng ngân sắc ở trên đầu, quay sang nói với Đao Hoàng: "Quân Bất Phá, ông chắc là đến đây cũng được một đoạn thời gian rồi, chẳng lẽ ông cũng không thể phán đoán ra ai phải ai trái sao?"



Đao Hoàng cười khổ một tiếng: "Phân thân của Ám Hắc Đế Quân đều giống nhau như đúc, căn bổn vô pháp phân biện thật giả, càng khủng bố hơn nữa là khi hai người này giao thủ thì uy lực lớn đến kinh nhân, ta căn bổn không phải là đối thủ, chỉ đành can ngăn bọn họ lại, để sau khi phan biện ra thật giả rồi tính tiếp. Trận đánh vừa rồi đã có mấy trăm người trong phái hệ tự do bị liên lụy, bị đánh bay ra ngoài."



Phong Vân Vô Kị im lặng, hai tay khonh lại, trầm ngâm trong phiến khắc rồi mở miệng nói: "Ám Hắc Đế Quân, ta có một phương pháp có thể phân biện được thật giả."



"Thật sao?" Hai người đồng thời nói.



Trong lúc nói ra câu này thì Phong Vân Vô Kị quan sát kĩ càng phản ứng hai người, ma vật không thể không biết là bản thân có thể chấn bay hắn ta ra khỏi nội thể của người khác, chỉ cần một trong hai người có hơi lộ ra chút dấu hiệu gì thì Phong Vân Vô Kị sẽ lập tức phát hiện ra hư thật của đối phương. Nhưng kết quả lại khiến cho Phong Vân Vô Kị cực kì thất vọng, hai phan thân của Ám Hắc Đế Quân này chẳng hề có chút biểu tình dị dạng nào cả.



"Kì quái? Trừ phi ma vật đó còn có những thủ đoạn mà ta chưa biết?" Phong Vân Vô kị thầm nghĩ, bất quản là thế nào thì nếu như không thể trải qua thật nghiệm thì vô pháp nhận định.



"Đương nhiên … là thật!"



Hai chữ "là thật" vừa mới thoát ra cửa miệng thì tinh thần năng lượng của Phong Vân Vô Kị bùng phát ra ngoài như cuồng phong lộng vũ, oanh kích về phía hai người.



"Phong Vân Vô Kị, ngươi dang làm gì thế?" Ám Hắc Đế Quân gầm lên một tiếng, trên mặt tức thì đỏ hồng, sau đó huyết sắc rút đi, thân thể cũng lắc lư như muốn ngã xuống.



Phong Vân Vô Kị không thèm lí tới cả hai, lướt mắt sang bên kia thì thấy gã Ám Hắc Đế Quân kia cũng có thần sắc như thụ trọng thương, nhưng tịnh không hề có chút dị dạng nào.



"Làm sao có khả năng!" Phong Van Vô Kị nói ra thành tiếng ….