Phi Thăng Chi Hậu

Chương 197 : Cảm ứng

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Thiên sứ không đầu phóng ra thanh trường kích đen thui, Phong Vân Vô Kị liền cảm giác thấy một cảm giác cực độ nguy hiểm, cũng không dám quay đầu lại, thân hình bất thình lình lắc lư, sau đó thì hóa ra thành vô số đạo ảo ảnh hướng theo những phương hướng bất đồng mà lao đi ….



Oanh!



Thanh trường kích màu đen vừa xuất hiện ở sau lưng Phong Vân Vô Kị thì liền bắn ra cả vạn tia sét màu đen, mỗi một tia sét đều bao bọc một khối không gian rất lớn vào bên trong, bao quát cả mấy cái ảo ảnh của Phong Vân Vô Kị, một khối không gian rất lớn tiếp đó liền hóa thành một phiến hư vô.



Xuy!



Phiến không gian đen xì đó vừa xuất hiện xong liền biến mất, trong không khí xuất hiện những luồn khói dày đặc, thân hình của Phong Vân Vô Kị hiện ra cách đó không xa, y phục phía sau lưng đã mất đi nhiều mảng lớn, ngay cả một vài bộ phận cơ thịt trên thân thể cũng trở thành một phiến cháy đen. Phong Vân Vô Kị không dám dừng lại, đầu cũng không quay lại, cấp tốc chạy về phía trước, ở sau lưng toát ra làn làn thanh khí lưu chuyển, những phần cư thịt bị thiêu cháy dần dần sinh trưởng trở lại ….



Thiên sứ không đầu ngoắc tay một cái, thanh trường kích kia liền bay ngược trở lại vào trong lòng bàn tay của hắn ta, hai chiếc cánh phất nhẹ một cái, thiên sứ không đầu liền truy theo Phong Vân Vô Kị như như chớp giật ….



Khi còn cách mấy trượng thì thân người của Phong Vân Vô Kị đột nhiên chớp nhoáng rồi hóa ra thành hai thân ảnh bay về hai hường khác nhau, thiên sứ không đầu tức thì sững sốt, cầm kích dừng lại trong không trung, cuối cùng lao theo hướng tới thân ảnh có bộ trường bào rách rưới mà truy theo.



Tốc độ của Phong Vân Vô Kị cực kì nhanh chóng, nhưng tốc độ của thiên sứ không đầu cũng không chậm, hơn nữa ga thiên sứ không đầu này tựa hồ như còn bảo lưu một chút sức mạnh thao khống không gian, mỗi khi khoảng cách giữa hai người kéo dài ra một khoảng thì thân hình gã thiên sứ không đầu liền đột nhiên chớp hiện, không ngừng rút ngắn cự li với Phong Vân Vô Kị.



Sau chốc lát thì Phong Vân Vô Kị đã chuyển động một vòng trong không trung, dẫn gã thiên sứ không đầu trở về lại chỗ cũ. Trên bầu trời y nhiên vẫn đông nghịt những bóng ảnh thiên sứ và ác ma đang chiến đấu kịch liệt, những thanh âm ầm ầm vẫn vang mãi không thôi, không ngừng có những thiên sứ và ác ma từ trên không trung rơi xuống dưới đất ….



Thân hình Phong Vân Vô Kị hơi khựng lại một thoáng rồi chẳng chút do dự mà lao vào đám mây đen đó. Thân hình rất mau chóng bị đám mây đen đó nuốt chửng, trong quần người đông nghịt đột nhiên bạo phát một đoàn ánh sáng vô tận, thoáng chốc sau đó thì biến mất vô tung.



Thiên sứ không đầu dương thanh trường kích của hắn ta lên, sững sốt đứng ở trong không trung, hắn ta sử dụng cảm ứng từ việc tỏa định mục tiêu, nhưng rất nhanh sau đó thì bị dòng thủy triều đang giết chóc trong không trung nuốt chửng ….



Choeng!



Một thanh trường kích đen xì từ trong đám mây đen ở trên không trung đột nhiên rơi xuống phía dưới, đâm sâu vào trong mặt đất, đuôi kích không ngừng chấn động trong không trung ….



Cách đám mây đen đó mấy ngàn trượng, mặt đất đột nhiên nứt ra, Phong Vân Vô Kị với sắc mặt trắng bệch từ trong đó bước ra, từ trong thân thể tán phát ra từng màn từng màn ánh sáng trắng, vừa lóe lên thì chợp tắt, chấn bay hết những đất cát dính ở trên thân thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



"Gã thiên sứ không đầu này quả thật là đáng sợ!" Phong Vân Vô Kị thở gấp nói, trên mặt y nhiên vẫn là một phiến trắng bệch, đối với nguy hiểm thid Phong Vân Vô Kị có một trực giác nhạy bén, gần như khi gã thiên sứ không đầu xuất thủ lần hai thì Phong Vân Vô Kị lập tức đổi lấy hóa thân kiếm thể, tiếp đó là đổi y bào trên thân thể cho hóa thân và dùng chân khí trong thân thể mô phỏng ra bộ dạng như hóa thân kiếm thể, hai người hướng theo hai pương hướng bất đồng mà bay đi, quả nhiên là gã thiên sứ không đầu kia đã mắc lừa, bị dẫn dụ tới đám thần ma đang giết chóc lẫn nhau. Ngay khi gã thiên sứ không đầu bị dẫn dụ đi thì Phong Vân Vô Kị liền chui sâu vào trong mặt đất ….


Ầm ầm!



Ở đằng xa truyền lại một tiếng động lớn, tựa hồ như một vật to lớn bàng đại nào đó bị kinh động mà từ trong trầm trhuyj tỉnh lại, một luồng khói xám từ trong lòng núi liên miên bất tuyệt ở đằng xa bốc lên trên không, theo đó thì núi non bắt đầu lắc lư, tựa hồ như tùy thời đều có thể đổ sụp xuống!



"Mã Cổ Tư, ngươi đang làm cái gì đó!" Phong Vân Vô Kị gầm lên một cách giận giữ, quay đầu lại thì thấy một nửa thân thể bàng đại của Mã Cổ Tư đã biến mất trong không trung, Phong Vân Vô Kị lập tức ý thức được Mã Cổ Tư đang có chủ ý gì!



Tên ma thần này cố ý dẫn bản thân đi đến khối không gian lĩnh vực này, mượn thần ma ở nơi này tiêu diệt bản thân, còn hắn ta thì bỏ chạy!



Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, một phiến nộ hỏa đằng đằng bùng lên trong lồng ngực, quơ tay nắm lấy thanh trường kích đen xì, Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói: "Mã Cổ Tư, chẳng lẽ ngươi đã quên những lời ta nói với ngươi rồi hay sao?"



Một nửa thân thể của Mã Cổ Tư còn lưu lại phiến không gian lĩnh vực lập tức run lên, thân thể tấn tốc phát lực mà bò sang bên kia.



Xuy!



Trường kích của gã thiên sứ không đầu từ trong tay Phong Vân Vô Kị phóng ra, mũi kích mang những tia chớp lập lòe với uy lực khủng bố bắn thẳng vào phiến không gian mà Mã Cổ Tư đang bỏ chạy!



Oanh!



Cả phiến không gian mà Mã Cổ Tư đang ở bất thình lình nổ tung, lối ra của không gian trong mắt của Phong Vân Vô Kị bị khoách đại ra một cách rất nhanh chóng, thân thể Mã Cổ Tư vốn chỉ lòi ra một nửa thì giờ đây lại hiện ra toàn bộ, cái đầu to lớn quay lại, kinh khủng nhìn vào Phong Vân Vô Kị, kinh hãi hét lên: "không!"



Nhưng thanh trường kích âm trầm đã mang theo vô số tia lửa điện đâm sâu vào trong lồng ngực của Mã Cổ Tư, tiếp đó là một tiếng nổ vang rền, thân thể của Mã Cổ Tư liền bị nổ tung ra thành trăm mảnh, theo đó thì nhưng làn khói dày đặc đồng thời tràn ngập không gian cả hai phiến lĩnh vực ….



"Là ai? Dám tự ý xâm nhập không gian của ta!" Một thanh âm cự đại từ xa truyền lại, cả thiên địa tùy theo sự uy nghiêm của thanh âm mà bắt đầu run rẩy.



Khi tiếng nói này truyền đến tai thì toàn thân Phong Vân Vô Kị không khỏi chấn động, tựa như bị cự chùy đánh trúng, một cổ cảm giác bất diệu dâng lên trong lòng: "Chẳng lẽ ta đa xâm nhập vào sào huyệt của một nhân vật cường đại nào rồi!"