Phi Thăng Chi Hậu
Chương 196 : Thiên sứ không đầu
Ngày đăng: 21:01 19/04/20
Mã Cổ Tư đi ở phía trước, Phong Vân Vô Kị nắm lấy sợi xích màu xanh nhạt mà đi ở phía sau. Thẳng đường tiến tới phía trước, trong mắt phải của Phong Vân Vô Kị thì trên tay chẳng hề có vật gì, không gian trước mắt cũng trống không, nhưng ở trong mắt trái thì thấy rõ thần thức tàn hồn của Mã Cổ Tư cùng với những mạch lạc vận hành năng lượng và quy tắc trong phiến thiên địa này, đệ lục trọng thiên của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp đã khiến cho Phong Vân Vô Kị có đủ năng lượng để vận chuyển Phá Vọng Ngân Mâu trong một khoảng thời gian dài.
Ở trước thân thể, bàn chân to lớn của Mã Cổ Tư nhấc lên và bước tới, sau đó thì đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung. Không gian trước mắt là một phiến bằng phẳng được tạo thành từ hỗn hợp giữa đất đen và cát, trận trận cuồng phong từ phía sau thổi tới, từ tất cả mọi thứ xung quanh thì không thể tìm ra đạo lí để khiến cho Mã Cổ Tư biến mất.
Ngân quang trong Phá Vọng Ngân Mâu ở mắt trái đại thịnh, không gian ở trước mắt liền bị phân giải thành vô hạn, trước thân thể mười trượng hiện ra một không gian rộng lớn vô hạn tán phát ánh sáng, ở trong cái không gian đặc biệt do từng sợi từng sợi tơ kén cấu thành ngập tràn khói lửa ….
Phong Vân Vô Kị bước tới một bước, thân thể cũng đột ngột biến mất trong phiến không gian hoang vu này. Trong không khí tản mạn đầy khói lửa, mắt thường khó mà nhìn thấy cảnh vật xung quanh, bên tai tràn ngập những thanh âm lụp bụp từ các đám lửa phát ra, từng làn từng làn khói khét nghẹt xông lên trên mũi, từ xa tới gần biến bố vô số núi lửa. "Chủ nhân …." Ở trước thân thể, Mã Cổ Tư cung kính chắp tay đứng đó, tựa hồ như đã đợi khá lâu rồi vậy.
"Ừm." Phong Vân Vô Kị nhẹ gật đầu, trong mắt mau chóng lóe lên thần sắc cảnh giác.
"Nơi này là lĩnh vực của Dung Nham Lĩnh Chủ, ở tịa nơi này thì hắn ta vĩnh viễn bất tử, chỉ cần có lửa là thắn ta có thể trọng sinh, chúng ta tốt nhất là không nên kinh động hắn ta!" Mã Cổ Tư hạ nhỏ giọng xuống mà nói.
Phong Vân Vô Kị dùng thần thức quét qua một vòng, mau chóng phát hiện ra gã Dung Nham Lĩnh Chủ mà Mã Cổ Tư nói đến, hắn ta có lớp vảy nham dày cộm và thân thể bàng đại, nếu như không phải lưu ý thì có lẽ là Phong Vân Vô Kị đã cho rằng đó là một ngọn núi lửa sống. Từ trong mũi của hắn ta liên tục phun ra hai làn khói lớn giáp tạp chút lửa, những làn khói dày đặc phiêu tán ở trên không trung, ở trên trời hình thành một một tầng khói dài trải khắp mấy dặm, trong tầng khói thình thoảng tán phát ra ánh lửa.
Tùy theo sự hô hấp của hắn ta mà từng khối từng khối nham tương không ngừng từ dưới lớp vảy nham thạch rỉ ra và nhỉu xuống phía dưới thân thể, dung hợp với những lớp nham tương dày đặc ở phía dưới.
Phong Vân Vô Kị dùng mắt trái quét qua, cấu tạo thân thể của Dung Nham Lĩnh Chủ liền lập tức ánh nhập vào trong mắt, trong con mắt ngân bạch liên tục biến ảo. Ngay khi thân thể bàng đại đang trầm thụy của Dung Nham Lĩnh Chủ ấn nhập vào trong con mắt ngân bạch của Phong Vân Vô Kị thì Mã Cổ Tư ở bên cạnh không khỏi kinh hãi nhìn vào mắt của Phong Vân Vô Kị, ở trên bề mặt của con mắt ngân bạch thì thân thể bàng đại của Dung Nham Linh Chủ liền bị bóc ra từng lớp từng lớp một, phần còn lại chỉ là một bức đồ tượng do khói và những sợi tơ đỏ hồng cấu thành. Hình ảnh của bức đồ tượng đó đột nhiên chuyển động xoay vòng, đến khi dừng lại thì chỉ còn lại những sợi tơ màu trắng mỏng manh và lớp xác bên ngoài của Dung Nham Lĩnh Chủ.
Thân thể của Dung Nham Lĩnh Chủ ở trong mắt trái của Phong Vân Vô Kị ngập tràn một lượng lớn năng lượng dung nham bị ngưng cố, lực bạo phát khá là kinh nhân, thông qua tầng tầng năng lượng bàng đại che phủ, Phá Vọng Ngân Mâu của Phong Vân Vô Kị từ trong một đoàn năng lượng như thật chất phát hiện ra vô số nhựng sợi tơ trắng cực kì mỏng manh đan xen dày đặc với nhau rồi kéo dài ra khắp thân thể của Dung Nham Lĩnh Chủ sau đó là liên tiếp với mặt đất dung nham ở phía dưới và dung hợp lại làm một với nham tương cuồn cuộn dưới địa tầng, ngoài ra thì có càng nhiều sợi tơ tuyến liên tiếp lấy Dung Nham Lĩnh Chủ với cả không gian này hơn.
Chỉ nhìn một lượt thì Phong Vân Vô Kị đã nhìn ra thực lực của vật to lớn này -- trừ khi hủy diệt cả không gian này, nếu không thì không thể giết được hắn ta!
Đạm nhiên quay người lại, Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói: "Mã Cổ Tư, dẫn ta đi tới lĩnh địa của Tổ Vu."
"Dạ, chủ nhân của ta." Mã Cổ Tư cung thuận đáp, cẩn thận đi lướt qua thân thể của Dung Nham Lĩnh Chủ, Phong Vân Vô Kị đạp bược hư không đi sát theo ở phía sau, khi Mã Cổ Tư đi lướt qua thân thể của Dung Nham Lĩnh Chủ thì cặp mắt lóe lên thần sắc hung tợn, nhưng rất nhanh sau đó thì tiêu tán. Hai người cứ đi thẳng mấy trăm trượng nhưng vẫn không kinh động đến Dung Nham Lĩnh Chủ, cả không gian này ngoại trừ tiếng núi lửa phun dung nham ra thì cũng chỉ có tiếng ngáy khò khò của Dung Nham Lĩnh Chủ mà thôi ….
"Nơi này là tới rồi!" Mã Cổ Tư đứng ở một miệng núi lửa to lớn mà nói: "Nơi này là cửa ra duy nhất ở lĩnh vực của Dung Nham Lĩnh Chủ!"
Dung nham ở trong lòng đất cuồn cuộn dâng lên, kèm theo đó là những luồng khói dày đặc bốc lên, ở trong miệng núi to lớn thỉnh thoảng phun lên trên cao.
"Giết! Giết! Giết! …."
…..
Cả không gian tràn ngập những tiếng sát phạt, mặt đất kịch liệt chấn động, từ chân trời của một phía khác ập tới từng phiến từng phiến hoả long kị sĩ với ánh lửa hừng hực, ở sau lưng của những long kị sĩ lãnh mạc là những chiếc áo choàng phất phơ tung bày dài ngoằn ra phía sau …
Phong Vân Vô Kị hoàn toàn sững sờ, không hiểu được đó rốt cuộc là chuyện gì! Loại biến hóa này hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của y!
Vút vút!!
Mấy thanh trường kích mang theo khói xám từ trong không trung phóng ra, chúng lướt qua người của Phong Vân Vô Kị và cắm vào trong mặt đất, tiếp đó thì một màn khí xám dập dờn tản ra, lấy trường kích làm trung tâm, mặt đất liên tục nứt nẻ ra xa thành từng vòng từng vòng ….
Mấy thanh trường kích này khiến cho Phong Vân Vô Kị triệt để hiểu được nguyên lai tất cả mọi thứ đang phát sinh ở trên không trung đều không phải là ảo tượng, đúng lúc Phong Vân Vô Kị hiểu ra được điểm này thì một cảm giác bị tỏa định liền truyền lại, đó giống như bị rắn độc ngắm vào vậy, cực kì khó chịu, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại nhìn ….
Một gã thiên sứ không đầu lắc lắc thân người, đất cát trên thân thể rơi xuống đất, trong một loạt những tiếng kêu răng rắc của xương cốt thì hắn ta chầm chậm xoay người lại mà ngắm chuẩn vào Phong Vân Vô Kị.
Ba!
Ở sau lưng gã thiên sứ không đầu giang ra một cặp cánh lông, nhưng nó lại đen thui như mực, tay phải hắn ta đưa ra, một thanh trường kích ở đằng xa liền bị nhấc lên khỏi mặt đất rồi tự động bay vào trong lòng bàn tay của hắn ta, sau đó thì một cổ sát cơ sắc bén đánh mạnh về phía Phong Vân Vô Kị ….
Oanh!
Phong Vân Vô Kị chẳng chút do dự đạp nhẹ mũi chân xuống đất, mặt đất trong phương viên mấy thước liền bị nứt nẻ tàn tạ, thân người y liền hóa thành một tia chớp lao ra ngoài chiến tràng.
Oanh!
Một tiếng động to lớn vang lên, không cần phải quay đầu lại, thần thức của Phong Vân Vô Kị đã phát giác thấy gã thiên sứ không đậu đang mau chóng truy theo, gã thiên sứ không đầu này mang đến cho Phong Vân Vô Kị một cảm giác nguy hiểm cực độ. Hoàn toàn chỉ bằng vào bổn năng, Phong Vân Vô Kị không kịp suy nghĩ mà liền chạy ra bên ngoài, gã thiên sứ không đầu ở phía sau cầm lấy thanh trường kích đưa ra phía sau rồi mau chóng phóng về phía Phong Vân Vô Kị, thanh trường kích đó liền hóa thành một đạo lưu quang màu đen và biến mất trong hư không ….