Phi Thăng Chi Hậu
Chương 289 : Ngõ hẹp tương phùng
Ngày đăng: 21:03 19/04/20
-Ngươi không nhận ra ta sao… Thái Huyền?
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nhìn những khe nứt lớn hiện lên trên mặt đất.
- Ngươi… ngươi là…
Thanh âm khàn khàn nghi hoặc, tiếp đó dường như đã nhận ra Phong Vân Vô Kỵ, lại mang theo cừu hận cực độ:
- Nhận ra… Làm sao có thể không nhận ra…
"Sạt sạt!"
Bên dưới mặt đất, một cỗ năng lượng hủy diệt khổng lồ bắn ra từ những khe nứt đan xen vào nhau. Tình cảnh mấy chục vạn năm trước lại lần nữa xuất hiện. Cỏ dại, bùn đất, lùm cây… nhanh chóng bị sa hóa với một tốc độ mắt thường khó nhìn thấy được, trong nháy mắt đã hình thành một sa mạc rộng lớn. Từ trung tâm của sa mạc, một luồng sáng rực rỡ bắn ra, nhanh chóng mở rộng về bốn phía, liếc mắt có thể nhìn thấy một làn sóng không gian dập dờn đang cuốn về phía mình..
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhún chân, thân hình đã nhanh chóng lui về phía sau trăm trượng, nhưng thân ảnh nhàn nhạt trong suốt thì vẫn ở nguyên như cũ.
- Chúng ta cần nói chuyện! Lần này, ta có thành ý đến tìm ngươi…
Phong Vân Vô Kỵ mở miệng nói.
- Nói chuyện… Hừ!
Giọng nói của Thái Huyền từ dưới đất vang lên, hận ý vẫn không giảm:
- Muốn nói chuyện, hãy tiến vào… bằng không, ta sẽ không nghe bất cứ cái gì.
Bên trong lĩnh vực của Thái Huyền, hắn cũng xem như là chúa tể. Người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, mỗi một lần chết đi công lực lại gia tăng gấp bội. Lần trước, Thái Huyền dường như ngay cả khung xương cũng bị đánh tan, không biết Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công hắn đã luyện đến tầng thứ mấy. Nếu như công lực của hắn lại tăng vọt, công thêm lĩnh vực mà hắn khống chế, đối với Phong Vân Vô Kỵ quả thật có chút uy hiếp.
Đây là điều mà Phong Vân Vô Kỵ lo lắng. Nghe được hận ý không hề che giấu trong lời nói của Thái Huyền, hắn nhanh chóng suy đoán ra hai ý đồ chân chính của đối phương.
Thứ nhất, nếu như mình không tiến vào lĩnh vực của Thái Huyền, chỉ sợ y thật sự sẽ không hề nghe thấy. Cao thủ Thần cấp muốn phong bế lục thức là một chuyện dễ dàng. Truyền nhân của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công từ trước đến giờ đều là phải là kẻ tầm thường, điểm này từ bản thân hắn có thể khẳng định được. Thái Huyền nếu đã nói như thế, rất có khả năng sẽ làm như vậy, điều này khiến cho mục đích của chuyến đi trở nên không thuận lợi.
- Không giáo huấn ngươi một phen, ngươi lại tưởng là bước vào Thần cấp rồi thì có thể không xme ai ra gì!
Phong Vân Vô Kỵ mặt lạnh như sương, lời vừa dứt, kiếm khí trong cơ thể liền bừng lên. Tiếng kiếm ngân "ông ông" tràn ngập hư không, một đóa kiếm liên thật lớn nửa trong suốt bao bọc cả người hắn lại.
- Ngươi làm trờ gì vậy? Một đóa hoa… Ha ha ha…
Phá Ma ngẩn người nhìn từng phiến kiếm liên nở ra, đột nhiên cười lớn, nhưng rất nhanh tiếng cười của hắn đã phải ngừng lại.
Lấy kiếm liên làm trung tâm, vô số lá kiếm thật lớn trải rộng trong hư không theo một quy luật nhất định. Bên trong kiếm liên, phía sau Phong Vân Vô Kỵ, một bóng người bỗng nhiên sáng rực đứng dậy, sau đó vung tay lên. Lá kiếm trải rộng khắp trời mang theo tiếng rít vù vù hóa thành một cơn lốc lao về hướng Phá Ma.
Phá Ma kinh hãi, lập tức trong nháy mắt đánh ra mấy ngàn quyền về bốn phía. Từng đạo quyền ảnh dày đặc tỏa ra hình thành một ngọn lửa màu đen thật lớn, đem thân thể của hắn bao bọc lại. Từ bên trong ngọn lửa màu đen đó, một quyền ảnh khổng lồ đột ngột bắn ra. Một vết nứt màu đen lan nhanh về phía trước, trong thanh âm răng rắc, vô số không gian sinh sinh diệt diệt.
"A!"
Phá Ma hét lớn một tiếng, lửa đen bên ngoài cơ thể bỗng nổ tung, hóa thành nước chảy tràn vào trong quyền ảnh thật lớn kia. Nhận được trợ lực, quyền ảnh lập tức lớn lên mấy lần, trong tiếng "ầm ầm", lao về hướng về kiếm ảnh đang rít gào khắp bầu trời cùng với bóng người sáng rực bên trong.
Quyền ảnh thật lớn nặng nề oanh kích vào cách bờ kiếm trận mấy trượng. Một mặt không gian hình cung hiện ra, sau đó từng vết nứt màu đen nhanh chóng trải rộng trên mặt không gian này. Một quyền của Phá Ma đã hoàn toàn cấm đoạn phong tỏa một khối hư không.
"Ầm ầm!"
Lá kiếm dày đặc như mưa oanh kích vào mặt không gian hình cung. Nơi kiếm đâm vào lộ ra những vết nứt thật sâu, bên trong tỏa ra từng đạo khí đen, trong tiếng "xùy xùy", không ngừng ăn mòn từng phiến lá kiếm.
"Ầm ầm!"
Quyền ảnh khổng lồ thôi động mặt không gian hình cung ép về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Bằng vào chân khí hùng hậu của công pháp đặc biệt duy trì, hai bên mặt không gian hình cung nhanh kéo dài về hai phía, từng vết nứt đen kịt dày đặc cũng trải rộng ra, giống như muốn nuốt chửng toàn bộ vô hạn tiểu thiên địa của Phong Vân Vô Kỵ.
Ngay lúc này, thời gian đột nhiên giống như ngừng lại. Trong lá kiếm đầy trời, bóng người sáng chói đạp lên những lá kiếm, không ngừng chiết xạ ra những tia sàng, đi đến phía trước mặt không gian hình cung. Hắn nhẹ nhàng vươn một ngón tay ra, sau đó đặt vào phía trên không gian đen kịt…