Phi Thăng Chi Hậu
Chương 290 : Phá Ma thần phục
Ngày đăng: 21:03 19/04/20
Một ngón tay ấn xuống, toàn bộ không gian hình cung đột nhiên bị kìm hãm, không thể tiếp tục mở rộng ra. Sau đó một trận thanh âm rung chuyển kịch liệt vang lên, "ầm" một tiếng, không gian nổ tung, vô số lá kiếm mang theo tiếng rít xuyên qua kình khí tán loạn trong nháy mắt bức đến trước người Phá Ma…
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Lá kiếm không ngừng xuyên qua không gian tạo nên những tiếng nổ dày đặc. Phá Ma căn bản không ngờ một chiêu xuất thủ lại có kết quả này, chẳng những không thương tổn được Phong Vân Vô Kỵ, trái lại còn bị đối phương phá vỡ công kích, trong một khắc ngẩn người, lá kiếm dày đặc như cuồng phong bạo vũ đã bắn vào người hắn.
"A!"
Phá Ma kêu thảm một tiếng, hộ thể chân khí quanh người bị đánh công kích khiến cho lõm vào, màu sắc nhanh chóng trở nên mờ nhạt. Từng cỗ lực lượng trên lá kiếm cắm vào người truyền đến, giống như bị mấy trăm ngọn núi đánh vào, khiến cho thân thể như muốn vỡ tan. Nếu như không có thân thể bất diệt ma công, mấy vạn lá kiếm đồng thời công kích như vậy, chỉ sợ hắn đã nổ tan thành một đống thịt vụn từ lâu.
"Vút vút!"
Trong hư không, càng ngày càng có nhiều lá kiếm thành hình, vẽ nên một vòng cung hoàn mỹ thật lớn tại không trung, sau đó lao về hướng Phá Ma. Dưới công kích của lá kiếm dày đặc, Phá Ma bị đánh đến xuất khí nhiều, nhập khí ít, thân thể giống như một con rối bị người thao túng, từ trên không trung rơi xuống. Hắn còn chưa chạm đất, một đoàn lá kiếm khác lại từ phía dưới bắn lên, khiến cho thân thể lại bị đánh bay lên, sau đó tiếp tục bị lá kiếm oanh kích.
"A!"
Phá Ma hét lớn một tiếng, cố gắng đề khởi chân khí, ngón tay vẽ lên, một vòng không gian hư ảnh nhàn nhạt lập tức bao bọc lấy thân thể hắn, trở nên mơ hồ. Trước khi một đợt lá kiếm khác công kích đến, thân thể hắn đột nhiên biến mất…
- Hừ!
Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên, lá kiếm dày đặc lập tức lao về một nơi nào đó trong hư không…
"Ầm!"
Một phiến hư không trống rỗng đột nhiên vang lên những tiếng răng rắc, "bách" một tiếng vỡ tung như bọt biển. Phá Ma toàn thân đầm đìa máu từ trong hư không hiện ra, con ngươi mở lớn phản chiếu bên trong vô số lá kiếm sáng ngời.
Đột nhiên trong lúc này, thân thể Phong Vân Vô Kỵ giống bị người một cước từ trong hư không đá ra, lại hóa thành thực thể.
Không gian vây không được Thiên Ma, nhưng lĩnh vực thì lại có thể, đây là kết luận của Phong Vân Vô Kỵ. Có điều cái kết luận này lại không thể nào khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ. Sự thực đã chứng minh lo lắng của hắn, Thiên Ma thần thông mang đến tiện lợi rất lớn, nhưng nó hiển nhiên cũng không phải là vạn năng, ít nhất nó cũng không thể xuyên qua được lĩnh vực.
"Phải liên hệ được với Thái Huyền! Chỉ cần Thái Huyền biết trong tay ta có Cửu Mệnh chiến giáp, đến lúc đó chỉ sợ hắn so với ta còn gấp hơn. Vấn đề then chốt là Thái Huyền đã phong bế lục thức, lại không biết hắn ẩn thân tại nơi nào trong lĩnh vực…" Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng suy nghĩ, nhắm mắt lại, thần thức đã phá thể bay ra, quét ngang toàn bộ lĩnh vực mấy chục lần. Cát vàng mênh mông hiện lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ đều biến thành những hạt nhỏ, nhưng vẫn không tìm thấy nơi hạ lạc của Thái Huyền.
- Ngươi không thể cho hắn Cửu Mệnh chiến giáp!
Thanh âm của Phá Ma đột nhiên từ phía dưới vang lên. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Phá Ma đã bò ra khỏi hỗ cát, ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung, nghiêm túc nói.
- Vì sao?
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói, ánh mắt vẫn như trước quan sát khắp nơi.
- Còn nhớ lần trước không? Lần trước chúng ta thiếu chút nữa đã khiến cho hắn thân hóa tro bụi. Nếu như ngươi cho hắn Cửu Mệnh chiến giáp, đối với Thái Huyền chẳng khác nào như hổ thêm cánh. Có câu có thù báo thù, có oán báo oán, dựa vào tác phong của Thái Huyền, chỉ sợ một khi có được Cửu Mệnh chiến giáp sẽ lập tức trở mặt. Dựa vào lĩnh vực của hắn, lại khôi phục thực lực bản thân, đến lúc đó chính là lúc ngươi và ta đều chết.
Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại, lần đầu tiên chăm chú quan sát Phá Ma. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lên tiếng:
- Có thể, nhưng ta tin tưởng vào truyền nhân của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công…
Dứt lời Phong Vân Vô Kỵ liền quay đầu đi. Hắn không hề nhìn thấy, trong mắt Phá Ma chợt lóe lên một sáng tàn độc, nhưng rất nhanh đã bị hắn giấu vào trong lòng, giấu rất sâu…
Được Phá Ma nhắc nhở như vậy, Phong Vân Vô Kỵ lại là nhớ đến trước kia khi từ trong lĩnh vực của Thái Huyền chạy trốn ra, lại liên tưởng đến Thần Ma chiến trường…
"Nếu ta nhớ không lầm, người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công hẳn phải có cảm ứng trời sinh đối với Cửu Mệnh chiến giáp mới đúng, tại sao… Thái Huyền dường như căn bản không hề cảm ứng được?" Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra thần sắc suy tư…