Phi Thăng Chi Hậu

Chương 377 : Bờ Bắc hải, Trì Thương ngộ đạo

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


Phong Tôn cực kỳ giận dữ, giống như một con dã thú bị chọc tức, xuyên phá tầng tầng lớp đất đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ. Mắt thấy vết nứt không gian kia chỉ còn lại một khẻ hở nhỏ, hắn không chút suy nghĩ, thân thể đột nhiên biến mất, lập tức bay vào bên trong…



Đối phương ngang nhiên bắt Phong tộc đại tướng quân Phong Lang đi, không hề coi hắn vào đâu, chuyện này đối với Phong Tôn mà nói không khác gì một cái bạt tai vang dội, làm sao có thể chịu được.



- Phong Vân Vô Kỵ, bỏ Phong Lang xuống, bổn tọa tha cho ngươi một mạng!



Phong Tôn giận dữ quát lên. Mặc dù thoạt nhìn Phong Vân Vô Kỵ dường như cách không xa, nhưng khoảng cách đó lại là vô số không gian, giống như chỉ cần một bước là có thể chạm được đối phương, nhưng trên thực tế dù có mười bước cũng không đến được.



Trong không gian loạn lưu này cảm giác về khoảng cách đã mất đi, nếu như không hề biết chút nào về không gian quy tắc, vậy thì chỉ có khốn chết trong phiến không gian loạn lưu này.



Trong hư không bị bóng tối bào trùm, vô số không gian kết cấu nhỏ bé ngang dọc bên trong, toả ra ánh sáng mờ mịt. Đường nét của những không gian đoạn tầng gấp khúc không ngừng phác họa ra trước người, cấu thành một hàng lang không gian phức tạp…



Phía trước, Phong Vân Vô Kỵ một tay xách theo Phong Lang đã hôn mê, nhanh chóng từ trong phiến không gian loạn lưu đen kịt hư vô di chuyển theo một loại quy luật nào đó, nhảy ra rồi lại vòng trở lại, nhưng trong mắt Phong Tôn thì khoảng cách vẫn không hề thay đổi.



- Tạm thời ta sẽ không giao thủ với ngươi. Ngươi thích khống chế người khác như vậy, thế thì cũng nếm thử cảm giác bị người khác khống chế đi! Ngươi thích giết chóc, ta sẽ cho ngươi giết chóc, mà đây chỉ là bắt đầu mà thôi…



Xa xa, một thanh âm lúc cao lúc thấp xuyên thấu qua tầng tầng vết nứt không gian, quanh quẩn bên tai Phong Tôn. Sau đó, thân ảnh Phong Vân Vô Kỵ bỗng hóa thành một bóng đen hẹp dài, thân hình không ngừng thu nhỏ lại, lao về hướng không gian phía trên, trong nháy mắt đã không thể nhận ra…



- Phong – Vân – Vô – Kỵ!



Khuôn mặt Phong Tôn vì giận dữ mà biến thành đỏ bừng, áo bào xanh kịch liệt tung bay, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, đồng thời giơ một tay lên. Một đạo khí lưu hùng hậu thét gào, trực tiếp phá ra một lỗ hổng trước người hắn, trong nháy mắt xuyên qua vô số không gian đoạn tầng, đánh về hướng Phong Vân Vô Kỵ vừa biến mất…



"Ầm ầm!"



Chung quanh thông đạo do Phong Tôn dùng mấy tỷ năm chân khí phá ra, vô số không gian đoạn tầng vỡ vụn, mỗi một mảnh nhỏ lại vỡ thành vô số mảnh nhỏ hơn. Trong nháy mắt, hư không đoạn tầng trước mắt đều bị hủy diệt gần như không còn, trong tiếng va chạm giòn giã, vô số không gian vỡ tan không ngừng mở rộng về sâu trong hư vô…



Một trận âm thanh xoàn xoạt truyền vào trong tay, trong những mảnh nhỏ không gian trải ra trong hư vô, một vòng xoáy nho nhỏ rất nhanh thành hình, đồng thời dùng tốc độ siêu việt cảm giác không ngừng hấp thu vật chất hữu hình và vô hình chung quanh. Chỉ trong thời gian vài lần hô hấp, phía trước Phong Tôn mấy ngàn trượng, một cơn lốc không gian màu bạc khổng lồ đã thành hình, trung tâm của nó đầy rẫy lực lượng hủy diệt cuồng bạo…



Mỗi khi một khoảng lớn không gian sụp đổ và vỡ vụn, sẽ có tỷ lệ nhất định hình thành cơn lốc không gian hủy diệt tất cả. Đứng trước cơn lốc không gian, cho dù là cường giả như Phong Tôn cũng chỉ có thể tránh né.



Phong Tôn oán hận nhìn về đầu cuối của hư vô, xoay người mở ra một lỗ hổng, lập tức nhảy vào Thái Cổ vị diện. Xa xa, cơn lốc không gian khổng lồ kia kia dường như bị hấp dẫn, cũng bắt đầu cuốn về hướng Thái Cổ vị diện…


- Chuyện này không liên quan gì đến ta. Nếu như bản thân ngươi không dục vọng, cả đời ngươi cũng sẽ không thể nắm giữ cỗ lực lượng này.



- Nhưng tôi vẫn muốn nói cảm ơn, cảm ơn tiền bối đã mang tôi đến nơi đây này, để cho tôi biết còn có một nơi như vậy…



Trì Thương bình tĩnh nói, trong ánh mắt trẻ tuổi tràn đầy tang thương.



"Đây là một nơi bi thương, phiến hải dương này mang theo hi vọng cuối cùng của nhân loại. Giận dữ không phải là hải dương, mà là cả nhân tộc… Sư tôn, con rốt cuộc có chút hiểu được người rồi…" Trì Thương ngẩng đầu, nhìn mây đen cuồn cuộn phía trên, trong lòng thầm nói.



- Ngày trước ta cũng từng đưa sư tôn ngươi đến đây. Lần đó, y cũng ngồi yên tại nơi này một đêm, cũng tại nơi này lĩnh ngộ được lực lượng Đế cấp. Ngươi may mắn hơn rất nhiều so với y, trong đan điền ngươi có tinh hoa của một người khác đã ngộ được trong sinh mệnh đài đằng đẵng, một khi lĩnh ngộ thì đã là Thần cấp.



Huỳnh Hoặc chậm rãi lên tiếng:



- Hãy quý trọng cho thật tốt! cảnh giới của ngươi vẫn không được ổn định lắm. Hãy đi tìm sư tôn của ngươi đi! Ở bên cạnh y, ngươi có thể mất ít thời gian hơn để lĩnh ngộ chân lý của lực lượng Thần cấp, hơn nữa…



Huỳnh Hoặc lẩm bẩm nói:



- Hiện tại, y có lẽ cũng cần sự trợ giúp của ngươi.



- Tôi hiểu rồi!



Trì Thương bình tĩnh nói, giắt Xích Tiêu vào vỏ, đi nhanh về phía bờ biển, giữa đường đột nhiên ngừng lại:



- Tiền bối, đa tạ người…



Dứt lời, dưới chân nhún một cái, người đã chim nhạn bay về phía xa…



Phía sau, bên ngoài trăm trượng từng cơn sóng lớn vỗ xuống, nơi bình tĩnh đã không còn bình tĩnh nữa. Trước khi sóng lớn ập xuống, trên mặt Huỳnh Hoặc bỗng hiện lên một nụ cười mừng rỡ…