Phi Thăng Chi Hậu
Chương 378 : Thái Cổ đệ nhất đao quyết đấu Viêm Ma
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Đao vực, Chiến Đế hành cung.
"Grào!"
Một tiếng gầm điên cuồng từ chân trời phía xa vang lên. Nhiệt độ không khí toàn bộ Đao vực tăng lên mãnh liệt, dùng nội công hàn tính của Chiến tộc không ngờ cũng cảm giác được một chút nóng bức, đồng thời nhiệt độ vẫn đang không ngừng tăng lên.
- Không hay! Con súc sinh kia đã đến đây rồi.
Chiến tộc tam lão đang ngồi xếp bằng phía trước Chiến Đế hành cung bị tiếng gầm kia làm bừng tỉnh, đồng loạt đứng lên, sắc mặt tái mét nhìn về phía chân trời.
Nơi chân trời âm u, một đoàn ánh sáng màu đỏ nhô lên, đồng thời càng ngày càng nóng cháy, gần như đạt đến mức người khác không thể tập trung nhìn vào. Trong ánh sáng đỏ rực chiếu rọi khắp cả thiên địa, một con quái vật đỏ như lửa nhanh chóng lướt đến…
Xa xa, phía trước ánh sáng đỏ rực, một cơn sóng lửa hầm hập từ chân trời tràn đến. Toàn bộ mặt đất của Đao vực đều bốc cháy, sau khi ngọn lửa qua đi, mặt đất nhanh chóng trở nên cứng lại, hiện ra màu đỏ trong…
"Rắc rắc!"
Mắt đất cằn cỗi, từng vết nứt nhỏ bé dùng tốc độ như tia chớp lan rộng khắp nơi, những khối nham thạch dưới nhiệt độ cao thiêu đốt bắn tung ra từng mảnh…
Khói xanh lượn lờ trên mặt đất. Từ bầu trời quan sát xuống, ngoại trừ chung quanh Chiến Đế hành cung hai mươi trượng, toàn bộ Đao vực đều hiện ra một màu đỏ thẫm như ngọn lửa…
Phía trên chín tòa tế đàn, một lão giả tóc bạc râu trắng không biết đã sống bao lâu kinh ngạc nhìn mặt đất đỏ thẫm dưới chân, thì thào nói:
- Hỏa Mị xuất thế, vạn vật tai ương, khói đi trăm dặm, đất cằn ngàn dặm… Quả nhiên con súc sinh này đã xuất hiện, có điều tại sao nó lại chạy đến đây?
"Ầm!"
"Ầm!"
Toàn bộ đại địa rung chuểyn, hỏa diễm nóng cháy quét qua mặt đất, bay nhanh về hướng Chiến Đế hành cung. Bên trong hỏa diễm ngập trời, hai con ngươi to lớn như minh châu của Viêm Ma lơ lửng trên mặt đất hơn mười trượng, nổi bật mà quỷ dị.
Chúng đệ tử Chiến tộc bên ngoài liên tục lui về phía sau, cảnh giác nhìn về phía Viêm Ma xa xa, quanh người nó trăm trượng hoàn toàn là một biển lửa đỏ rực.
- Viêm Ma mặc dù bản tính khát máu, thích giết chóc, nhưng con Viêm Ma này đã khải mở linh trí, một lần sát kiếp kia cũng là vì tiểu nữ Phượng Phi của Hiên Viên Chí Tôn, lần này tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Trong Chiến Đế hành cung, một gã nam tử áo trắng nho nhã từ trong cung điện trắng tinh ung dung bước ra, nhìn thoáng qua Viêm Ma ở xa xa đang quan sát chung quanh như đang tìm kiếm cái gì, lên tiếng.
- Đệ nhất chiến tướng đại nhân!
Tam đại chiến tướng khom người hành lễ, thần thái rất cung kính.
Đệ nhất chiến tướng gật đầu, đôi mắt sáng sủa mà cơ trí đảo qua phía dưới, thản nhiên nói:
- Các ngươi hãy đem này hung vật trói lại, ném vào trong thời không loạn lưu trong! Thứ này đã tiến vào cảnh giới bất tử bất diệt, chỉ cần trong thiên địa có một tia nhiệt lượng tồn tại, liền có thể không ngừng tái sinh. Biển lửa bên ngoài cơ thể nó căn bản không cách nào diệt được, trẫm cũng không thể khống chế được nó, thoát khốn là chuyện sớm muộn mà thôi… Các ngươi hãy đưa nó đi xa một chút, rời xa Thái Cổ vị diện này, cố gắng đừng để cho nó trở lại Thái Cổ.
- Vâng thưa đế quân!
Hai gã Chiến tộc hộ pháp tóc tai bù xù quỳ một chân đáp lời, sau đó đứng dậy, hai tay mở ra, trong tay mỗi người bay ra hai sợi xích to lớn, đâm vào trong băng tầng khổng lồ kia. Xuyên thấu qua băng tầng, loáng thoáng có thể nhìn thấy Viêm Ma đang giận dữ, phát ra vài tiếng gầm trong băng tầng.
"Xoẹt xoẹt!"
Hai gã hộ pháp phá ra một thông đạo không gian thật lớn, sau đó hai tay rung lên, trong tiếng dây xích chuyển động, kéo theo khối băng khổng lồ kia bước vào trong thông đạo hư không vô tận…
oOo
Tại địa điểm cũ của Kiếm vực.
"Ầm!"
Trên đỉnh Kiếm các trước đây, một cột sáng thật lớn phóng lên cao, kiếm khí sáng chói rít gào thẳng đến tận trời…
Toàn bộ Kiếm vực gió nổi mây vần, thiên địa một phiến tối đen, đứng ở bên ngoài ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy cột kiếm to lớn thông thiên này, thanh uy như vậy khiến cho vô số người tò mò…
Tiếng gió thổi gào thét. Bầu trời đột nhiên xuất hiên một lỗ hổng lớn, một gã nam tử vẻ mặt lạnh lùng từ hư vô bên trong chậm rãi bước ra.
- Sư tôn!
Bên dưới kiếm khí thông thiên kia, một gã nam tử quỳ xuống, đầu gần như chạm vào mặt đất, bên cạnh cắm một thanh bảo kiếm đỏ thẫm.
- Thương nhi… ngươi cuối cùng đã trở về!
Phong Vân Vô Kỵ từ trên cao nhìn xuống, lẳng lặng nhìn Trì Thương đang quỳ phục dưới đất, cảm khái nói.
- Đúng vậy, sư tôn…
Trì Thương ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên nghị.
- Ngươi hãy đi theo ta!
……
Xa xa, chúng Thái Cổ cao thủ bị thiên biến kia hấp dẫn mà đến chỉ nhìn thấy hai gã nam tử một trước một sau từ từ bay lên cao, biến mất trong bầu trời. Thiên địa khôi phục sáng trong, tiếng gió thổi đột nhiên dừng lại…