Phi Thăng Chi Hậu
Chương 402 :
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Hoàng Kim thành, ánh sáng tím chiếu đến tận trời. Trong hư không hạo hàn, vô số tu pháp giả từ sâu trong bầu trời sải bước trên không mà đến. Quang hoa rực rỡ chiếu rọi khắp thiên địa…
- Đã bao nhiêu năm… chúng ta, rốt cuộc đã trở về.
Người đầu tiên đặt chân đến Thái Cổ đại địa là một đạo nhân áo tím. Khoảng khắc hai chân rơi xuống đất, tâm khảm của y liền kích động. Đã bao nhiêu năm, những kẻ lưu lạc cuối cùng đã quay về cố hương. Nhìn đại địa quen thuộc mà xa lạ chung quanh, nhất thời không khỏi rơi lệ đầy mặt.
- Chúng ta rốt cuộc đã trở về.
Từng gã tu pháp giả xa xưa đã ly khai trong pháp võ tranh đấu, từ một phiến hư không khác xuyên qua mà đến, dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Kim thành lần lượt trở về cố hương.
- Rốt cuộc, đã trở về…
Những tiếng thì thầm gần như run rẩy. Từng gã tu pháp giả khí tức cường đại phủ phục xuống, thân thể dán sát vào mặt đất, trong đôi mắt tang thương tràn đầy lệ đục.
Cơn thủy triều do tu pháp giả tạo thành từ trên bầu trời màu tím vẫn không ngừng tràn xuống mặt đất, trải rộng ra bốn phía…
Khuôn mặt của những tu pháp giả không ngừng co giật, thậm chí một số lão giả còn không nhịn được khóc lên, vừa khóc vừa thì thào tự nói:
- Pháp tổ không nói sai … hàng tỉ năm qua đi, chúng ta rốt cuộc đã trở về…
Theo sát sau đó, một nhóm tu pháp giả trên y bào thêu hình thái cực đồ đen trắng thần sắc nghiêm túc, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc hũ. Trong lúc những tu pháp giả cung nghênh đang nghi hoặc, lại thấy nhóm tu pháp giả kia cường đại đưa tay vào hũ, sau đó vung tay vẩy ra từng chùm bột phấn. Một mùi vị cổ quái tràn ngập hư không, chúng tu pháp giả Thái Cổ tâm thần đều run lên, đó là mùi của tro cốt…
- Lưu lạc hàng tỉ năm, rốt cuộc chúng ta đã trở về…
Một tiếng ngâm xướng xa xăm vang lên…
Pháp võ tranh đấu bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử dài dằng đẵng, gần như đã bị người lãng quên. Sau khi dẹp loạn Phong tộc, đại lượng tu pháp xa xưa đột nhiên từ vũ trụ xa xôi tràn vào Thái Cổ, số lượng vô cùng khổng lồ.
Phong tộc vừa mới được dẹp yên, võ giả Thái Cổ còn chưa ổn định lại liền bị tin tức này chấn động gần như không nói nên lời. Trong dãy núi hướng đông nam, khí tím tận trời ngày đêm không ngừng, quang hoa chói mắt chiếu rọi cả ngàn dặm không gian.
Đại lượng tu pháp giả cổ xưa trở về đã mở ra một trang mới trong lịch sử, khiến cho một đoạn lịch sử gần như bị người lãng quên lại nổi lên mặt nước.
Tu pháp giả mạnh như thế nào?
Một giọng nói già nua từ hướng Hoàng Kim thành vang lên:
- Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi không, chúng ta sẽ gặp lại!
- Ngươi là ai?
Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng hỏi, đồng thời thần thức phá thể xuất ra. Khi xuyên thấu qua vầng sáng màu tím hình vòm, mặt ngoài nổi từng tia điện tím như kinh mạch, một loại cảm giác cổ quái bỗng sinh ra: thần thức giống như đột nhiên chìm vào trong một không gian hư vô khác.
"Trong số những tu pháp giả này, có người sở hữu đại thần thông." Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ. Sau khi hiểu được điểm này, liền dứt khoát thu thần thức trở về. Quả nhiên, vừa thu hồi thần thức, một ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm liền từ đỉnh Hoàng Kim thành trực tiếp xuyên qua hư không nhìn vào trên người hắn, sau đó rất nhanh rời đi.
- Không nên ngẩng đầu lên, sẽ khiến cho thánh giả đại nhân không vui.
Giọng nói quen thuộc kia lại vang lên:
- … Ta ở ngay phía trước ngươi.
Phong Vân Vô Kỵ đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi phía trước Hoàng Kim thành, nghe vậy liền nhìn thẳng về phía trước. Phía trước nhất, một gã tu pháp giả vén mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt mà Phong Vân Vô Kỵ rất quen thuộc, chính là lão giả trong tháp nghiêng Bắc Hải.
- Là ngươi?… Ngươi, cũng là tu pháp giả!
Sau lúc đầu kinh ngạc, Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Đến đây đi! Kỳ thật, chúng ta đối với tu võ giả từ lâu đã không còn ác ý.
Lão nhân cách một tầng ánh sáng màu tím nói với Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ không có chút do dự, phi thân một cái thân liền từ đỉnh núi hạ xuống phía trước vầng sáng. Quả nhiên lần này không có người nào chú ý đến hắn, tất cả tu pháp giả yên lặng làm chuyện của mình.
Phong Vân Vô Kỵ bước một chân vào trong vầng sáng. Ngay lúc này, lão giả trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị:
- Phong Vân Vô Kỵ, hiện tại ngươi có cảm thấy điều gì khác thường không?